Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 193:3

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:31:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tiệm hoa, Trâu Niệm đang bận rộn giữa một đống hoa hồng đỏ, nhưng mà cô lại không hề cảm thấy mệt mỏi.

Nguyễn Duật Nghiêu đến, hai cô gái trong tiệm hoa cũng thấy.

"Chị Trâu, Nguyễn tiên sinh đến rồi." Một cô gái nói.

Trâu Niệm xoay người, nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu, giơ tay còn dính nước của hoa lên nói với anh: "Nhanh vậy sao? Em đi rửa tay trước đã, anh ngồi ở sô pha đợi em đi."

Trâu Niệm vào nhà vệ sinh, lấy một ít nước rửa tay cẩn thận rửa tay, sau đó chỉnh lại tóc rồi mới ra ngoài.

Đến văn phòng lấy túi và điện thoại.

"Có thể đi rồi." Trâu Niệm nói với anh, anh đứng dậy, sau đó nói với hai cô gái trong tiệm: "Hai người cũng đừng bận rộn nữa, ăn cơm trưa rồi làm tiếp."

"Chị Trau mau đi đi!" Hai cô gái cười nói.

Trâu Niệm cũng cười, theo Nguyễn Duật Nghiêu rời đi.

Hai người đi về phía thang máy, trên đường đi Trâu Niệm cúi đầu, mặc dù không phải ai cũng biết Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng Trâu Niệm vẫn rất kiêng dè.

Trong thang máy, anh nắm tay cô, Trâu Niệm cũng dùng sức nắm tay anh, nhưng cô cảm thấy trong lòng bàn tay anh có đồ gì đó, cô nhíu mày nhìn anh, là gì vậy?

Anh cười không nói gì.

Trong thang máy có người, Trâu Niệm nhẫn nhịn không hỏi.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, hai mắt anh sáng người, giơ bàn tay đang nắm lấy tay cô lên, buông tay cô ra, trong tay anh là hai chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, lấp lánh dưới ánh nắng, là loại nhẫn đôi.

Mê Truyện Dịch

Anh nói: "Là nhẫn đôi đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1933.html.]

Một cảm giác ngọt ngào không khỏi dâng lên trong lòng Trâu Niệm, cô nhìn anh, anh cầm tay cô lên, vẻ mặt chuyên chú, cẩn thận đeo nhẫn vào cho cô.

"Anh đeo đi." Trâu Niệm lấy chiếc còn lại, nói.

Anh gật đầu, đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra trước mặt cô.

Trâu Niệm nhìn ngón tay anh, thật sự thon dài xinh đẹp, đeo nhẫn vào từng chút một, sau đó nắm chặt lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn."

"Đối với anh, em còn cần phải cảm ơn gì chứ?" Anh nắm lấy tay cô, tay kia cầm chìa khóa xe, đi về phía chiếc xe.

Hai người lên xe rời đi.

"Cảm ơn anh luôn đối xử tốt với em như vậy." Trâu Niệm nhìn anh, tuy lời này rất đơn giản, nhưng là sự biết ơn từ tận đáy lòng của cô.

Nếu một mối quan hệ khiến cô lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc, cô cho rằng mình nên biết ơn, biết ơn ông trời quá xa vời rồi, chi bằng biết ơn người trước mắt.

Anh nắm tay cô, một tay lái xe, trên môi nở nụ cười, nhưng không nói gì cả.

Trên đường lái xe đến chỗ ăn trưa, tổng cộng có ba cái đèn đỏ, khi dừng xe ở đèn đỏ cuối cùng, ngón tay đeo nhẫn của anh chỉ vào một cửa hàng trang sức trước mặt nói: "Mấy hôm trước anh đã mua nhẫn ở đây, nhẫn cũng không phải loại được đặc biệt đặt làm riêng gì đó, anh chỉ tiện tay mua một cặp mà thôi."

"Em không cần đặt làm riêng, thế này đã tốt lắm rồi." Trâu Niệm nói thật.

Không hề nói quá chút nào, Nguyễn Duật Nghiêu chính là người mà Trâu Niệm yêu nhất, cô hai mươi ba tuổi nhưng lại thích kiểu đàn ông thế này.

Đàn ông thực tế có một sức quyến rũ khác, không thể so sánh với kiểu đàn ông thích nói ngọt biết tạo lãng mạn, đó là một kiểu lãng mạn riêng thuộc về Nguyễn Duật Nghiêu.

Anh gật đầu, có chút xấu hổ: "Niệm Niệm, ở bên anh, phương diện này có thể sẽ ủy khuất cả đời em, anh ấy à, cái gì cũng không giỏi, nhưng anh đang cố gắng, cố gắng để có thể có năng lực hơn trong phương diện lấy lòng phụ nữ."

Trâu Niệm kêu lên một tiếng, cười nói: "Anh không cần thay đổi, cứ như cũ đi."

Loading...