Trên đường đi, Đổng Nhân tức tối nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, bà ta biết rõ dáng dấp của người phụ nữ kia trông như thế nào, vừa già vừa xấu, vì cái gì mà một người phụ nữ như vậy có thể, mà bà ta lại không thể? Đổng Nhân muốn cái vị trí thị trưởng phu nhân kia, bốn mươi năm qua, bà đã dành nửa thời gian để tranh dành cho cái vị trí này! Nếu không thể làm vợ thị trưởng nữa, vậy bà ta phải sống vì mục đích gì đây?
Hầu như không thứ gì có thể hấp dẫn bà ta nữa...
Hít vào một hơi, bà ta đóng cửa xe lại một cách đột ngột, cẩn thận ngửi lại mùi hương trong xe. Đây chính là mùi hương của Nguyễn Duật Nghiêu lưu lại, mùi t.h.u.ố.c lá và rượu trộn lẫn, hòa với một mùi hương nam tính thuần túy và riêng biệt.
Khoảng hơn mười một giờ đêm, bữa tiệc sinh nhật ở nhà họ Nguyễn cuối cùng cũng kết thúc.
Nguyễn Duật Nghiêu đã uống quá nhiều, đã vài ngày anh không gặp Trâu Niệm, anh càng nghĩ càng nhớ cô. Tài xế chở anh đến căn hộ nới Trâu Niệm và mẹ Trâu ở, anh xuống xe, đuổi tài xế đi trong tình trạng say khướt.
Trên con đường vắng vẻ tối tăm ấy, chỉ có anh- một người đàn ông say rượu đang chếch choáng bước đi.
Anh cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Trâu Niệm.
Lén lút trải qua một đêm triền miên đầy lưu luyến.
Lúc này, Trâu Niệm đã ngủ say, di động đặt bên gối bỗng vang lên, cô mơ mơ màng màng nghe lấy.
Cô mở mắt ra, đã muộn thế này, còn có ai gọi đến nữa?
Mê Truyện Dịch
Cầm điện thoại lên, nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, cô chợt cau mày, sợ hãi ngồi dậy, hóa ra là anh. Hiện tại đã gần nửa đêm rồi, anh còn gọi điện cho cô làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1841.html.]
Trâu Niệm chợt khẩn trương, cô luôn sợ anh lái xe sẽ gặp rắc rối gì, hơn nữa anh thường xuyên tham gia các tiệc rượu, cô vẫn luôn lo lắng mỗi khi anh lái xe về. Nếu Nguyễn Duật Nghiêu không có chuyện gì, anh nhất định sẽ không gọi điện cho cô muộn như vậy. Cho nên, Trâu Niệm thật sự lo lắng.
Cô trả lời và nghe thấy giọng nói của anh, mang theo chút hơi men, chỉ cần anh không có xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện với cô đều ổn cả.
Trái tim vừa buông xuống nỗi lo lắng, lại nghe anh nói đi nói lại, anh nhớ cô, anh muốn gặp cô, bây giờ, ngay tối nay, chúng ta gặp nhau một lần đi... Cứ như vậy, anh cứ thở dài và lặp lại hết lần này đến lần khác.
" Nguyễn Duật Nghiêu, anh đang ở đâu vậy?" Cô hỏi.
" Bên ngoài biệt thự, anh nhìn thấy ánh đèn phòng của em còn lờ mờ sáng." Anh nói.
Trâu Niệm khẽ ngừng thở, vừa rồi khi ngồi xuống, cô thuận tay mở đèn bàn, lúc này trong phòng quả thực tối mờ, nói như vậy, hắn thật sự ở bên ngoài. Trâu Niệm vén chăn, đứng dậy, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hiện tại bên ngoài vẫn tối đen như mực, không có gì, cũng không có ánh đèn xe nào nhấp nháy. Cô khẽ hỏi anh: " Anh đang ở ngoài thật à?"
"Sao em không nhìn thấy gì thế?"
Anh bảo, anh không có lái xe, tài xế đưa anh đến rồi lại quay trở về rồi.
"Anh say à?" Trâu Niệm nhíu mày hỏi anh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt buồn bã và kiệt sức, chắc tâm trạng anh đêm nay không tốt nên mới say như vậy. Bữa tiệc sinh nhật tối nay của nhà họ Nguyễn đã xảy ra chuyện gì không vui chăng?
Anh tại sao lại uống nhiều như vậy?
Buông điện thoại xuống, Trâu Niệm phiền muộn, không biết làm sao để ra ngoài gặp Nguyễn Duật Nghiêu bây giờ.