Phải mất mấy ngày mới hoàn tất thủ tục cho tiệm hoa, giờ đây tiệm hoa này đã thuộc sở hữu của Trâu Niệm.
Trâu Niệm bắt đầu đi làm, mỗi ngày 9 giờ sáng ra khỏi nhà, 5 giờ chiều mới trở về, cô không thể từ chối sự đãi ngộ bắt buộc của Nguyễn Duật Nghiêu là cho xe đưa đón. Cô làm việc được vài ngày, có lẽ là không cảm thấy buồn chán nữa, thần sắc cũng rất tốt, mẹ Trâu thấy vậy cũng rất vui mừng.
Vì mẹ Trâu không hiểu công việc của con gái nên bà ấy cũng không hỏi thăm.
Thứ bảy, Trâu Niệm ở nhà nghỉ ngơi.
Cô buồn chán và tính toán xem cửa hàng hoa đã kiếm được bao nhiêu tiền trong tuần này.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, cô ước tính phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được số tiền sang lại tiệm hoa... Cô đang dùng chức năng máy tính trên điện thoại thì điện thoại đổ chuông.
Là Nguyễn Duật Nghiêu gọi đến.
Trâu Niệm nhìn mẹ mình đang phơi nắng bên ngoài, cẩn thận bắt máy.
"Có chuyện gì vậy." cô hỏi.
"..."
Cô cau mày: "Là cô ấy thật sao? Được, em sẽ qua đó ngay, bên ngoài phải không? Vâng."
Trâu Niệm cúp máy, rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi lên lầu nhanh chóng thay bộ đồ ở nhà ra, cầm lấy túi xách và điện thoại di động chuẩn bị rời đi.
Cô nói với mẹ đang phơi nắng bên ngoài: "Mẹ, con ra ngoài một lát, có chút việc cần giải quyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1791.html.]
"Con đi đi, cẩn thận nhé." Mẹ Trâu cũng không ngăn cản, người đã ra ngoài làm việc thì phải giải quyết công việc vào thứ Bảy, Chủ nhật là chuyện bình thường, mẹ Trâu rất mong con gái mình sau khi ly hôn sẽ nhanh chóng tìm được người tốt để kết hôn.
Trong nhà có thuê bảo mẫu.
Từ sau ngày Trâu Niệm chính thức đi làm, cô đã tìm một dì bảo mẫu cũng trạc tuổi mẹ Trâu, mấy ngày ngay, dì bảo mẫu và mẹ cô rất hợp nhau, họ có những chủ đề nói chuyện chung vì đều cùng chung độ tuổi.
Khi Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện cho cô thì xe đã chạy đến gần biệt thự.
Cô bước ra khỏi nhà, từ xa đã nhìn thấy xe của anh đậu bên đường, sau khi nhìn xung quanh, Trâu Niệm đi về phía xe.
Sau khi mở cửa xe, anh ngồi trên ghế tài xế nắm lấy tay Trâu Niệm, tay còn lại nắm vào cánh tay cô, nhắc cô: "Từ từ thôi."
"Không sao đâu." Trâu Niệm đóng cửa xe lại, cô quay nhíu cau mày hỏi anh: "Cảnh sát nói kẻ chủ mưu đằng sau vụ xe máy và vụ tạt sơn là Tô Tư sao? Bây giờ cô ấy còn ở đồn cảnh sát không?"
"Còn, anh đưa em tới đó trước." Nguyễn Duật Nghiêu khởi động xe.
Mê Truyện Dịch
Chiếc Land Rover màu đen phóng đi...
Xe của Nguyễn Duật Nghiêu lái thẳng vào khuôn viên của đồn cảnh sát.
Anh tùy ý dừng xe ở một chỗ trống.
Trâu Niệm tháo dây an toàn, đang định xuống xe, cô quay sang nhìn anh nói: "Anh đừng xuống xe, bị người khác nhìn thấy em sẽ không được tự nhiên, anh chờ em trong xe được không?"
"Anh không yên tâm." Anh nói với vẻ nghiêm túc.
Trâu Niệm nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu với anh: "Sẽ không sao đâu, ở đồn cảnh sát thì em có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cách lo lắng như vậy của anh thật không bình thường, em rất hài lòng, nhưng chúng ta không thể nào cứ dính sát nhau suốt ngày, những người yêu nhau cũng không thể không rời xa một phút giây nào. Anh đừng tạo thành cho em thói quen như vậy, kẻo em sẽ trở thành người không thể tự lo liệu mọi việc trong mọi tình huống nếu rời xa anh. Em cũng không muốn anh vì em mà sống mệt mỏi như vậy, em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, em hy vọng em có thể khiến anh hạnh phúc, dù đó chỉ là một hạnh phúc nhỏ bé."