Đầu bên kia truyền tới giọng nói gợi cảm của anh: "Em và con là phần lớn niềm vui và nỗi buồn trong lòng anh, chiếm tỷ lệ cực cao."
Như thế Trâu Niệm đã vô cùng hài lòng rồi, phần chiếm tỷ lệ nhỏ còn lại nhất định là người nhà và công ty của anh.
Sau khi cúp điện thoại, Trâu Niệm nằm trên sofa vuốt ve bụng, mỉm cười nói: "Cha con, ông ấy là một người đàn ông trưởng thành rất có tinh thần trách nhiệm lại hiếu thảo với cha mẹ."
Sau bữa sáng ngày hôm sau, Trâu Niệm giả vờ nhận được một cuộc điện thoại, nói đã hẹn xong với Tô Chính Đông, tối nay phải ra ngoài một chuyến.
Mẹ Trâu không để ý tới, gặp mặt nói chuyện ly hôn cũng rất bình thường.
Chỉ dặn dò con gái một câu: "Nếu không nói được, thì dẫn tới nhà, mẹ nói với nó."
"Dạ." Trâu Niệm gật đầu.
Trâu Niệm gần đây ra ngoài bên cạnh đều phải có người mới được, Nguyễn Duật Nghiêu sợ cô sẽ bị thứ gì đó dọa sợ nữa, gần đây anh cũng đã ra lệnh, tìm mối quan hệ, chào hỏi với người của văn phòng thành phố, cho cấp dưới gây áp lực nhanh chóng tìm ra chiếc motor hù dọa Trâu Niệm, còn có chuyện hất sơn, cuối cùng không tìm thấy gì cũng được, nhưng nhất định phải là kết quả sau khi cảnh sát đã cố gắng hết sức!
Hơn sáu giờ tối, Trâu Niệm nấu xong bữa tối cũng như ăn xong với mẹ thì thu dọn chuẩn bị ra ngoài.
Cô đi khoảng hơn một trăm mét liền nhìn thấy xe Nguyễn Duật Nghiêu dừng bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, bên ngoài lúc này đã không còn nóng nữa, anh khoát một cánh tay lên cửa sổ xe, trên tay còn kẹp một điếu thuốc, sau khi nhìn thấy Trâu Niệm đi tới từ kính chiếu hậu, liền ném tàn thuốc ra ngoài xe.
Mở cửa xe, bước đôi chân dài xuống.
Trâu Niệm đi tới trước mặt anh, gió thổi làm cho tóc cô có chút rối, ngón tay thon dài của anh vuốt ve má cô, nhẹ nhàng ôm lấy rồi cúi người hôn xuống, anh ngậm lấy đôi môi cô, đưa đầu lưỡi vào trong, không biết có phải bởi vì không sống cùng nhau nên lúc nào cũng có cảm giác tạm xa nhau không, mà khi gặp mặt sẽ vô cùng quấn quít, mỗi lần hôn, anh đều đặc biệt hung hãn, hôn tới khi lưỡi cô đau buốt đôi môi tê dại, vị ngọt của cô đọng lại trong lòng anh mới thôi.
Bước lên xe anh, Trâu Niệm cùng anh đi ăn tối trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1751.html.]
Xe chạy trên con đường sầm uất vào buổi tối, gặp phải đèn đỏ, một tay anh nắm vô lăng, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón cái của người đàn ông vuốt ve da thịt trên mu bàn tay cô, đột nhiên, anh nhìn hai bên đường phố bằng ánh mắt sâu xa, liền bắt gặp một cửa hàng trang sức ở ngay trước mặt, trên tấm áp phích tuyên truyền treo trên cửa kính cửa hàng, là một người đàn ông đang nắm lấy tay một người phụ nữ, trên môi nở nụ cười chuẩn bị đeo một chiếc nhẫn kim cương lên tay người phụ nữ, khung cảnh hạnh phúc như thế.
Anh nhìn nó, nhìn tới si mê thất thần.
"Đèn xanh rồi." Trâu Niệm nhắc người đàn ông đang thất thần.
Không biết anh đang nhìn gì.....
Nguyễn Duật Nghiêu hoàn hồn, thu ánh mắt từ cửa hàng trang sức về, rồi lái xe đi thẳng tới một nhà hàng Tây.
Trâu Niệm đã ăn cơm tối với mẹ ở nhà, nếu như không ăn mẹ sẽ cảm thấy kỳ lạ nhỉ? Thực ra chuyện này cũng không có gì, Trâu Niệm cảm thấy mình cẩn thận thái quá như thế là bởi vì thật sự quá chột dạ, dẫn tới việc ngày thường làm bất cứ chuyện gì hay nói bất cứ điều gì cũng đều sẽ cẩn thận gấp bội.
Lần này Trâu Niệm chỉ đơn thuần là ở bên anh, nhìn anh ăn, nói chuyện với anh.
"Không định thuê một dì giúp việc cho nhà sao?"
Lúc ăn cơm, anh ngẩng đầu lên hỏi.
Trâu Niệm mím môi: "Em đang suy nghĩ, phải nói với mẹ thế nào."
"Ừm, em nghĩ xem nên nói thế nào trước, anh cho rằng nên mau chóng thuê một dì giúp việc, giúp em làm một vài việc nhà, nấu cơm, không có người hằng ngày chăm sóc em anh không thể yên tâm được, mang thai rồi vẫn là nên cẩn thận một chút." Anh dặn dò.
Sau đó anh vội vàng ăn xong bữa tối, khoảng bốn mươi phút sau thì dẫn cô rời đi.
Xe đi thẳng tới nơi anh ở, là một căn hộ chung cư khác.
Mê Truyện Dịch
Một cặp đôi đáng thương, anh đã quyết định sẽ không ở căn hộ anh đưa Trâu Niệm tới ở lần trước nữa, nhưng cũng không muốn bán nó đi, bên trong có một vài kỷ niệm nhỏ, là nơi đã từng sống chung với cô, mỗi một góc trong căn hộ, đều khiến anh nhớ tới đã từng có giọng nói của cô.