Trong bữa ăn họ không hề nói chuyện, Tô Chính Đông cúi đầu ăn, dáng vẻ tao nhã. Trâu Niệm ngẩng đầu liếc nhìn Tô Chính Đông, vô tình Tô Chính Đông cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Trâu Niệm cúi đầu nói mình đã ăn xong, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Tô Chính Đông vẫn với sắc mặt không biểu cảm, đến cuối cũng chẳng nói lời nào.
...
Khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật đã được Tô Chính Đông đặt trước cho mẹ mình.
Bên ngoài khách sạn, có nhiều khách mời bước xuống từ những chiếc xe sang trọng, họ mang theo thiệp mời đi vào.
Khoảng 7 giờ 30 tối, hầu như tất cả những người được nhà họ Tô mời đều đã đến đông đủ, Trâu Niệm suýt xoa, nhà họ Tô từ trước đến giờ khá kín tiếng, tổng tài của Hồng Viễn là Trịnh Lan vốn rất ít giao tiếp mà lại quen biết nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội như vậy!
Tô Chính Đông tìm được Trâu Niệm đang ngây người đứng một chỗ, anh ta kéo Trâu Niệm vào trong góc, Trâu Niệm hất tay anh ra: "Lại làm gì nữa?"
"Bánh sinh nhật ở phòng 1606. Đi lấy xuống đây." Anh ta đưa cho cô một tấm thẻ phòng.
Trâu Niệm nhận lấy, hít một hơi thật sâu, ráng nhẫn nhịn!
Trâu Niệm đi vòng qua người anh ta đi về phía thang máy, cô tức giận nhấn nút thang máy, bảo cô tham gia sự kiện ngày hôm nay không chỉ vì Nguyễn Duật Nghiêu sẽ đến mà còn bắt cô làm việc! Có phải vì cô có thể để nhà họ Tô sai vặt miễn phí không? Trong hơn một tiếng đồng hồ, số lần cô bị sai đi chạy vặt gần bằng những người phục vụ trong khách sạn!
Thang máy rất chậm, Trâu Niệm lại ấn nút thang máy thêm vài lần.
Một tiếng "ding", cửa thang máy mở ra, có vài người đang cười nói đi ra, Trâu Niệm không quen biết họ.
Cô bước vào thang máy, bấm số tầng, không có ai đi chung thang máy với cô.
Đến tầng 16, thang máy dừng lại, Trâu Niệm cầm thẻ phòng Tô Chính Đông đưa, đi dọc dãy hành lang dài sang trọng, đã đến phòng 1606, Trâu Niệm dùng thẻ phòng để mở cửa.
Vừa đẩy cửa bước vào, Trâu Niệm nghe rõ ràng tiếng nói chuyện của một người đàn ông, giọng nói trầm thấp này rất quen thuộc. Rèm cửa sổ trong phòng được kéo chặt, bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn ngủ mờ ảo.
Thân hình cường tráng của người đàn ông xoay lại, Trâu Niệm lấy làm lạ, sao lại là —— Nguyễn Duật Nghiêu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-172.html.]
Anh quay người lại cùng lúc nhìn thấy Trâu Niệm bước vào.
"Cứ như vậy trước, giờ tôi có chút việc." Nói xong anh cúp máy.
Anh cau mày đi tới, trong bóng tối người anh trông có vẻ nặng nề hơn, anh đến gần Trâu Niệm, ngờ vực hỏi: "Sao cô lại vào đây?"
"Phòng 1606?" Trâu Niệm thấp thỏm hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thẳng vào cô, cau mày gật đầu.
Đây đúng là phòng 1606, thẻ phòng của Tô Chính Đông đưa cho cô cũng có thể mở được cánh cửa của phòng này, nhưng hiển nhiên, điều này rất kỳ lạ.
Trâu Niệm không biết giải thích thế nào, cô nói mình đi nhầm phòng được không?
Trước khi lên đây, Tô Chính Đông còn nói bánh kem ở trong phòng này, Trâu Niệm giơ thẻ phòng trong tay lên cho anh xem: "Tôi đến để lấy bánh sinh nhật."
"Ở chỗ tôi không có bánh sinh nhật." Nguyễn Duật Nghiêu nói, chờ cô tiếp tục giải thích.
Trâu Niệm lúng túng, ở đây có Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng lại không có bánh sinh nhật. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Nguyễn Duật Nghiêu xuất hiện ở đây, bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Lan mời rất nhiều người có m.á.u mặt, trong đó có Nguyễn Duật Nghiêu, một nhân vật mà mọi người ở thành phố B đều biết đến, nhưng anh cũng hiếm khi xuất hiện.
Vậy thẻ phòng này là do Tô Chính Đông cố ý đưa cho cô sao?
Trước khi ký thỏa thuận, Tô Chính Đông có nói Nguyễn Duật Nghiêu sẽ xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật, bảo cô nhân cơ hội tiếp xúc và hiểu rõ hơn về anh.
Tô Chính Đông biết cô quen Nguyễn Duật Nghiêu, việc hiểu rõ về anh hơn có thể là...
Mê Truyện Dịch
Có đánh c.h.ế.t Trâu Niệm thì Trâu Niệm cũng không dám để Nguyễn Duật Nghiêu biết mục đích của Tô Chính Đông, cũng như mục đích của cô là tiếp cận Nguyễn Duật Nghiêu để được ly hôn suôn sẻ, và bí mật giúp đỡ Hồng Viễn.
Ánh mắt của anh thật đáng sợ.
"Không có bánh sinh nhật, vậy là tôi nhớ nhầm phòng. Xin lỗi, Nguyễn tiên sinh..." Trâu Niệm nói xong vội vàng rời khỏi phòng.