Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 165:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:23:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn tay to lớn của người đàn ông bóp chiếc eo thon nhỏ của cô, vùi vào n.g.ự.c cô, đôi môi lần theo đường nét khuôn n.g.ự.c cách lớp quần áo phác họa bộ n.g.ự.c xinh đẹp của cô, n.g.ự.c cô run lên, bởi vì bị anh l.i.ế.m mà phập phồng lên xuống dữ dội, đôi mắt anh thì hiện lên những tơ m.á.u đỏ ngầu do bị dục vọng mãnh liệt kích thích.

Quần áo Trâu Niệm, bị anh vén lên.....

“Muốn anh không?

Hửm?” Hơi thở nặng nề của anh phả vào n.g.ự.c cô.

Váy Trâu Niệm đã bị bàn tay lớn của anh vén lên hoàn toàn, tay anh duỗi ra ôm lấy n.g.ự.c cô, nhào nặn một phen, anh khẽ rên lên rồi đưa tay dần dần di chuyển xuống dưới, ngón tay thăm dò vào trong từ mép quần lót của cô.

“Đừng, trên xe.....” Trâu Niệm cự tuyệt.

Trâu Niệm bị dục vọng từ tình yêu kích thích khẽ cắn môi, hít thở nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lộ ra vài phần vẻ đẹp điềm tĩnh, đây là điều mà Nguyễn Duật Nghiêu hiếm khi thấy được, n.g.ự.c người phụ nữ nở ra trước mặt anh, căng cứng tròn trịa, những mạch m.á.u trách hiếm thấy mơ hồ hiện lên, tràn đầy cám dỗ, Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu ngậm lấy, thứ dưới cơ thể đã hưng phấn lên không cách nào khống chế được, bị cơ thể cô gây rối khó mà chịu nổi.

Anh nhẹ nhàng kéo quần lót cô xuống, nắm lấy tay cô bảo cô giúp anh cởi dây nịt, Trâu Niệm hít thở sâu.....Nguyễn Duật Nghiêu ‘ưm’ một tiếng nặng nề, cơ thể bị kích thích run rẩy, dụ dỗ bên tai cô: “Niệm Niệm, cho anh.....em còn phải về, chúng ta giải quyết sớm một chút, đừng lộn xộn, quá kích thích rồi.....”

Tay anh, mò xuống phía dưới cô, ngón tay đã chạm được rất nhiều nước.....Bây giờ anh chỉ muốn ân ái với cô một phen.....

Lúc Tô Chính Đông trở về, là hơn mười một giờ.

Trâu Niệm, đã ngủ trên lầu.

Sáng sớm hôm sau, bữa sáng còn chưa ăn xong, thì có người tới gõ cửa.

Dì bảo mẫu đi mở cửa, “Bà là?”

“Mấy người ở đây sống thật yên tĩnh.” Trịnh Lan đi vào, nhìn mấy người trên bàn ăn.

Tô Chính Đông không ngờ rằng mẹ về, đứng dậy: “Mẹ.....

“Bà sui.” Mẹ Trâu đứng dậy, Trâu Niệm lập tức đỡ, cơ thể mẹ vẫn chưa khỏe lắm.

Trịnh Lan nhìn mẹ Trâu, mỉm cười nói: “Bà sui xuất viện rồi? Suýt nữa là không nhận ra rồi, chúc mừng bà sui, sức khỏe có thể phục hồi.

Sức khỏe có thể tốt lên thật sự không tệ, sau này sẽ giảm bớt áp lực cho Niệm Niệm.....”

Mẹ Trâu hít sâu một hơi, kể từ khi con gái kết hôn, người làm mẹ như bà ấy với bà sui này đều không thể nói chuyện, khoảng cách giàu nghèo dẫn tới việc không có chủ đề chung, Trịnh Lan thời gian qua luôn chanh chua nhìn từ trên cao xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1652.html.]

Trâu Niệm cũng không hiểu, sao Trịnh Lan biết chỗ này?

Tô Chính Đông rõ ràng không nói, nhưng nếu như theo dõi, thì chắc theo dõi được, chuyện này, có liên quan với Nguyễn Duật Nghiêu không?

Tô Chính Đông đi tới cửa nhìn mẹ, nói: “Mẹ, mẹ tới làm gì?

Có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài hãy nói.”

Mê Truyện Dịch

“Ra ngoài hãy nói cái gì?” Trịnh Lan cười khẩy: “Căn nhà này mua khi nào? Trong nhà mẹ có khách tới muốn ở lâu dài, không bằng ngày nào đó dọn tới đây là được, chỗ này là trung tâm thành phố, vị trí tương đối tốt.

Không phải mẹ nói con Chính Đông, con và Niệm Niệm cũng sắp ly hôn rồi, sao còn ở đây làm trọn đạo hiếu?”

“........” Trâu Niệm.

Tô Chính Đông trong nháy mắt liền phát cáu: “Mẹ! Mẹ nói bậy gì đó! Tụi con đang ăn sáng, nếu mẹ tới nói những lời này, thì mời về!

Không tiễn mẹ ----” Tô Chính Đông mở cửa.

“Đuổi mẹ con đi?” Trịnh Lan khó tin bật cười.

Tô Chính Đông không còn lời nào để nói.

“Lập tức dọn ra ngoài cho tôi! Trâu Niệm, cô dẫn mẹ cô đi mau!

Dọn ra khỏi nhà con trai tôi!” Trịnh Lan nghe thấy con trai đuổi mình, liền tức giận đưa tay chỉ vào Trâu Niệm và mẹ Trâu.

Ngón tay mẹ Trâu run rẩy, không hiểu đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Cái gì gọi là, sắp ly hôn?

“Mẹ, lên lầu với con.” Trâu Niệm đỡ mẹ.

“Lên lầu thu dọn đồ đạc, cút ra ngoài!” Trịnh Lan lạnh lùng ra lệnh.

Trâu Niệm đi tới cầu thang, quay đầu liếc nhìn Trịnh Lan, gật đầu: “Tôi sẽ đưa mẹ tôi đi, không cần bà đuổi.”

Trâu Niệm nhìn Tô Chính Đông: “Cho tôi chút thời gian thu dọn, sức khỏe mẹ tôi không tốt, vừa xuất viện, chúng ta không có ân oán đâu nhỉ?

Loading...