Tiêu Ngọc Hoa buông d.a.o nĩa xuống, mỉm cười nhìn con trai: "Nghe vậy là bữa cơm con mời mẹ ăn hôm nay là có ý nghĩ khác phải không? Được... mẹ sẽ liên lạc với cô ấy, gặp người mà con đã chọn."
Nguyễn Duật Nghiêu xấu hổ nhưng vẫn nói: "Mẹ, để con chọn thời gian rồi báo cho mẹ biết sau."
Tiêu Ngọc Hoa gật đầu, mọi việc đều theo ý con trai.
...
Ngày hôm sau, thành phố B vẫn là một ngày âm u, nhưng không có mưa.
Thời gian Hồng Viễn tan sở, Hướng Dương nhìn thấy Tô Chính Đông lên xe của mẹ anh ta là Trịnh Lan, tài xế đã lái xe, hai mẹ con cùng nhau rời đi.
Hướng Dương đã lập tức gọi điện cho Trâu Niệm, sau khi điện thoại được kết nối cô ấy đã hỏi: "Này, Niệm Niệm, chị thấy Trịnh Lan và Tô Chính Đông cùng nhau rời đi. Chẳng phải gần đây Tô Chính Đông không đến công ty làm việc sao? Chẳng phải anh ta vẫn đang làm việc ở nhà để trông chừng em sao?"
"Em cũng không rõ, anh ta vừa ra khỏi nhà, đi được khoảng hai mươi phút. Đoán chừng mẹ anh ta gọi anh ta ra có việc, nếu không anh ta suốt ngày ở nhà theo dõi em, sợ em ra ngoài..." Trâu Niệm nói.
Hướng Dương gật đầu: "Ồ, vậy có lẽ mẹ anh ta tìm anh ta có việc."
Trâu Niệm đang ở tầng dưới, nằm trên sô pha, rất buồn chán, cô xem TV xem đến chẳng còn hứng thú, xem lâu sẽ đau mắt.
Mẹ cô đang nghỉ ngơi trên lầu, tuy Tô Chính Đông vừa mới rời khỏi nhà nhưng cô cũng không dám nhân cơ hội ra ngoài, sợ ra ngoài sẽ bị người ta để ý, lại gặp phải chuyện bị xe máy tông hay bị tạt sơn, lần sau có thể đối phương sẽ chuẩn bị sẵn thủ đoạn gì đó, cô không thể mạo hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1633.html.]
Dù sao cũng không có việc gì cô cần phải ra ngoài.
Gần đây tâm trạng của cô không quá mãnh liệt muốn gặp Nguyễn Duật Nghiêu, bây giờ trong lòng cũng rất kiên định vì trong bụng còn có đứa bé bầu bạn.
Điện thoại đặt trên bàn trà của cô đổ chuông.
Cô cầm lên xem thấy là số của Nguyễn Duật Nghiêu.
"Alô?" Trâu Niệm lấy làm lạ, sao hôm nay anh lại chủ động gọi điện.
"Tô Chính Đông không có ở đó, em ra đây đi, xe của anh đang chờ em dưới lầu, là một chiếc SUV màu trắng, em đã từng thấy, nhưng không ai nhận ra nó. Em không cần trang điểm, chỉ cần thay bộ quần áo là được, anh đưa em đến gặp mẹ anh, ăn một bữa cơm đơn giản..."
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên nói ra lời này, Trâu Niệm giật mình.
"Em chẳng chuẩn bị gì cả... mà anh bảo em đến gặp mẹ anh, gặp thế nào đây?" Trâu Niệm vô cùng căng thẳng, cô phản ứng lại thì hỏi: "Còn nữa, sao anh biết Tô Chính Đông không có ở đây?"
"Không cần chuẩn bị, mẹ anh không ăn thịt em đâu, em là người phụ nữ mà anh chọn, dắt về cho mẹ anh gặp mặt chỉ là một thủ tục cần thiết, đối với chúng ta sẽ rất có lợi." Anh nói.
Nguyễn Duật Nghiêu giải thích câu hỏi của Trâu Niệm.
"Anh đã kể ngắn gọn cho Trịnh Lan biết về việc em và mẹ em sống trong ngôi nhà mà Tô Chính Đông mới mua." Anh dừng lại một chút: "Còn nữa, con gái của một người bạn của cha anh lớn lên ở nước ngoài gần đây về nước định cư cùng cha mẹ, ở bên này cô ấy không quen biết ai cả, anh và anh trai anh đều đã hơn ba mươi rồi, không thích hợp chơi cùng một cô gái nhỏ, hơn nữa cũng không có thời gian, vừa khéo người bạn này của cha anh cũng quen biết Trịnh Lan, anh đã giới thiệu với họ, có lẽ tối nay Tô Chính Đông đến gặp cô gái đó."