“Chuyện gì?” Trâu Niệm nắm chặt lan can cầu thang tầng 1, không dám tin, hỏi: “Mẹ tôi sao lại mất tích? Ai làm thủ tục xuất viện cũng không biết sao? Nếu không làm thủ tục xuất viện, vậy thì người vẫn còn trong bệnh viện, trước tiên như vầy, bây giờ tôi sẽ lập tức đến bệnh viện…”
Trâu Niệm muốn ra khỏi biệt thự thì nhất định phải có sự đồng ý của Nguyễn Duật Nghiêu, vì an toàn của cô.
Nghe điện thoại với y tá xong, cô gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng, lúc này điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu đang trong chế độ tắt máy.
Trâu Niệm ổn định tâm lý, nhớ đến mẹ, suy nghĩ vài giây, cô lập tức gọi cho trợ lý Đổng.
Trợ lý Đổng sớm đã lưu số điện thoại của Trâu Niệm, sau khi bắt máy thì cười nhẹ, nói: “Cô Trâu, xin hỏi cô có chuyện gì?”
“Nguyễn Tổng, anh ấy không có ở đó à?” Trâu Niệm muốn gọi đúng xưng hô của anh, hỏi.
“Xin lỗi cô Trâu, Nguyễn Tổng hiện tại không có ở tập đoàn, đã ra ngoài dự hội nghị rồi.” Trợ lý Đổng nói.
Trâu Niệm nhíu mày, hỏi thẳng: “Là vầy, điện thoại riêng của anh ấy bị tắt rồi, không biết có phải hết pin không.
Bây giờ tôi cần ra ngoài gấp, mẹ tôi xảy ra chút chuyện ở bệnh viện, ở biệt thự không có xe, cô có thể tìm giúp tôi một chiếc xe tới đây, nhanh lên, cảm ơn cô…”
Vì đề phòng Trâu Niệm ra ngoài một mình, Nguyễn Duật Nghiêu không cho cô cách liên lạc với tài xế.
Cô sống trong biệt thự này, trợ lý Đổng biết, cho nên mới có chuyện cô dám gọi cho trợ lý Đổng, bình thường cô chỉ liên hệ với một mình Nguyễn Duật Nghiêu, không hề nghĩ sẽ lên hệ với bạn hoặc cấp dưới của anh, mất mặt lắm.
Nhưng lần này, vì nhanh chóng tới bệnh viện, mặt mũi không còn quan trọng nữa.
Trâu Niệm thay đồ, cầm lấy túi và điện thoại, cố gắng không sốt ruột, đứng dưới cửa sổ phòng khách chờ xe tới, ở đây, phong cảnh và không khí quả thực tốt hơn rất nhiều, nhưng để ra ngoài thì không tiện chút nào.
Khoảng 20 phút sau, xe tới.
Trâu Niệm vội vàng đi ra, dì bảo mẫu trong biệt thự cũng đi theo ra, dặn dò cô: “Cô Trâu, cô chậm một chút, chú ý sức khỏe.”
“Không sao.” Trâu Niệm nhanh chóng bước ra, cô rất chừng mực, không quên rằng cô đang mang thai.
Vẫn là chiếc xe Benz màu đen đó, Trâu Niệm nhận ra, cô tự mình mở cửa, lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1592.html.]
Tài xế đứng ở ngoài khá ngượng ngùng, vốn định mở cửa xe cho cô mà.
Trên đường đi, Trâu Niệm nhận được điện thoại của trợ lý Đổng.
Mê Truyện Dịch
Trợ lý Đổng nói: “Cô Trâu, cô nhất định phải chú ý an toàn, không được tùy tiện đi lung tung, không được tách khỏi vệ sĩ, chuyện của mẹ cô thì cũng không cần phải gấp, tôi đã liên hệ được bên phía Nguyễn Tổng rồi, bây giờ đang diễn ra hội nghị, cho nên bất cứ ai cũng không được vào để thông báo, lần này là hội nghị quan trọng liên quan đến chính phủ, không được làm phiền, hi vọng cô hiểu cho.”
Trâu Niệm nghe một hồi lâu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế lái phụ, có lẽ chính là vệ sĩ.
Có lẽ trợ lý Đổng biết chuyện đổ dầu và xe tông nên mới dặn dò cẩn thận như vậy, sợ sẽ bị Nguyễn Duật Nghiêu trách cứ.
Trợ lý Đổng rất tốt, nhưng nói chuyện khách sáo quá, khiến Trâu Niệm không quen, cô chỉ nói một tiếng, “Cảm ơn, tôi biết rồi.” Sau đó liền tắt máy.
Lúc xe đến trung tâm thành phố thì trời đã hơi tối rồi.
Đến gần bệnh viện, Trâu Niệm kêu tài xế dừng xe, cô tự mình đi qua đó, không muốn lại bị người khác thấy mình được một chiếc xe chở tới, một lần bị đồng nghiệp nhìn thấy sau đó nói với Tô Chính Đông là đã đủ dọa người rồi.
Cô quay đầu, thấy vệ sĩ đi theo rất nhanh nhưng vệ sĩ hoàn toàn giống như một người đi đường, không nhìn cô dù chỉ một lần, giả vờ như không quen biết cô, chắc chắn người khác sẽ không nhìn ra.
Trâu Niệm thở dài, đây là cái gọi là chuyên nghiệp sao?
Xin lỗi nhưng cô không biết nên hình dung thế nào, lần đầu tiên được một vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo bảo vệ, thủ sủng nhược kinh, cũng cảm thấy không được tự do.
Vào thang máy, trong thang máy có sáu người, một người trong đó là Trâu Niệm, một người là vệ sĩ.
Điện thoại trong tay Trâu Niệm vang lên, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm, cô nhìn số điện thoại, là Nguyễn Duật Nghiêu gọi đến, cô bắt máy.
Anh nói đã họp xong rồi, hỏi cô bây giờ đang ở đâu?
Nguyễn Duật Nghiêu an ủi cô vài câu, rồi nói sẽ lập tức đến đây.
Trâu Niệm định nói không cần đâu, anh đến bệnh viện cũng không tiện lộ mặt, gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi, không cần vì vì chút kích động mà gây ra thêm phiền phức.
Trâu Niệm còn chưa kịp nói gì, anh đã cúp máy rồi.
Thang máy đến rồi, Trâu Niệm cầm điện thoại đi ra ngoài, đến thì đến đi, chắc Nguyễn Duật Nghiêu cũng biết chừng mực.