"Sao em nhất định phải bắt bẻ lời nói của anh vậy?" Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, tâm trạng không tệ. Bởi vì cuối cùng Trâu Niệm cũng theo anh đến đây. Một Trâu Niệm nghe lời ở trong mắt anh vô cùng dễ thương. Có lẽ là tính cách của Trâu Niệm mạnh mẽ đã quen, hơi mềm yếu một chút liền làm trái tim của anh nhộn nhạo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tư thế này của Trâu Niệm tiện cho Nguyễn Duật Nghiêu chặn ngang eo cô ôm cô lên.
"Yên tâm, anh ôm người phụ nữ của anh, con của anh, ôm lấy cả thế giới của anh. Anh sẽ ôm em thật chặt..." Nguyễn Duật Nghiêu cúi người hôn lên gò má cô: "Em rất nhẹ, cộng thêm con của chúng ta vẫn nhẹ đến đáng thương."
Có một giường đôi trong phòng ngủ lớn, còn có phòng ngủ phụ và phòng khách.
Chăn và ga giường đã được thay mới từ lâu. Sáng sớm sau khi biết được chuyện Trâu Niệm bị đổ dầu, Nguyễn Duật Nghiêu vừa sắp xếp người đến cục cảnh sát xử lý công việc, vừa cho người thu dọn biệt thự bên này. Còn thiếu một số dụng cụ trong phòng bếp, trước buổi tối cũng sẽ bổ sung đầy đủ.
Nguyễn Duật Nghiêu biết cô rảnh rỗi thích nấu cơm.
Anh ôm lấy người phụ nữ của mình trong lòng, anh muốn đè cô lên giường hôn cô một trận cuồng nhiệt...
"Rèm cửa..." Trâu Niệm nhắc nhở anh.
Nguyễn Duật Nghiêu nằm trên người cô, cởi quần áo của cô xuống một nửa, cơ thể trắng nõn của người phụ nữ rơi vào trong mắt anh. Trên người cô còn lưu lại dấu hôn của cuộc l.à.m t.ì.n.h vào mấy ngày trước, vẫn chưa cởi ra, nhưng dấu vết đã trở nên nhàn nhạt rồi...
Tay của người đàn ông lột đi quần của cô, nắm chặt lấy cặp m.ô.n.g ngạo nghễ của cô, hít lấy hơi thở rối loạn và ngậm lấy cánh môi cô, trau đổi nước bọt cho nhau, vừa phát ra đã không thể ngăn cản tiếng rên rỉ điên cuồng bên trong: "Đây là lầu hai, không nhìn thấy được gì đâu. Chú Trương là người trông coi nhà cửa, chỉ ở bên ngoài, không gọi thì chú ấy sẽ không tự tiện đi vào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1581.html.]
Hai người đang dựa theo những cảm xúc nguyên sơ nhất.
Anh nhắm mắt lại: "Niệm Niệm, chứng tỏ em yêu anh nhiều hơn đi." Nguyễn Duật Nghiêu càng thêm chuyên chú tập trung vào sự ma sát trên người cô, thân dưới căng cứng, vật cương cứng dựng đứng như một lều vải, cách lớp quần áo mà cọ sát thật mạnh giữa hai đùi cô.
Năm giờ chiều, Trịnh Lan rời khỏi Hồng Viễn.
Tại một quán trà trong thành phố, Trịnh Lan đi vào liền nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu đã chờ đợi ở đây rất lâu. Bà ta đặt túi xách xuống, Trịnh Lan ngồi xuống, mỉm cười: "Nguyễn tổng mời tôi uống trà thật là chuyện hiếm có. Có chuyện gì Nguyễn tổng cứ nói thẳng đi, trà, không cần uống đâu."
Anh nói thẳng: "Hôm nay tôi đến là muốn xin nghỉ phép dài hạn cho Trâu Niệm. Cô ấy bị hoảng sợ, có thể tạm thời không thể trở lại Hồng Viễn làm việc. Đương nhiên cho dù không có cô ấy ở đó, tôi tin tưởng hợp tác giữa tập đoàn Nguyễn thị và Hồng Viễn cũng sẽ tiến hành thuận lợi."
Mê Truyện Dịch
Tư thế ngồi của Trịnh Lan rất đoan chính, bà ta nhìn chằm chằm Nguyễn Duật Nghiêu hồi lâu, nghe được ý tứ trong lời nói của anh. Trước đây có thể hợp tác thật sự đều là nể mặt Trâu Niệm? Lẽ nào không có sự áy náy của anh ta đối với đứa con gái đã mất của mình? Một Trâu Niệm trong mắt anh ta lại quan trọng hơn con gái của mình?
Sau khi Trịnh Lan hiểu dụng tâm của Nguyễn Duật Nghiêu, bà ta rất tức giận. Thật là coi thường sức hấp dẫn của đứa con dâu này mà. Nhưng Trịnh Lan cũng không thể thể hiện sự tức giận này ra ngoài.
Trịnh Lan uống một ngụm trà, thái độ không rõ ràng.
Nguyễn Duật Nghiêu quan sát thái độ của Trịnh Lan, sau đó lại nói: "Bà không hài lòng với đứa con dâu này, nhưng con trai của bà hình như rất thích cô ấy. Tôi hy vọng cô ấy có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân với Tô Chính Đông. Tôi tin đây cũng là mong muốn của bà."
"Anh có ý gì? Cô ta ly hôn với con trai của tôi, anh tính như thế nào?" Trịnh Lan hỏi.