"Anh thay em quyết định." Nguyễn Duật Nghiêu tiến lên trước một bước, hai tay anh vuốt ve gò má Trâu Niệm. Ngón cái của người đàn ông tỉ mỉ vuốt ve da thịt trên mặt Trâu Niệm, nghiêm túc nói: "Công việc, em tạm thời xin nghỉ trước, xin nghỉ một thời gian, khi nào làm việc lại do em quyết định. Anh tin Trịnh Lan sẽ không ngăn cản em. Nếu như người thân của em gặp phải bất kỳ sự tổn thương nào, Trịnh Lan căn bản không gánh vác nổi. Sáng mai gọi điện thoại cho bà ta, nói tinh thần của em bị kinh sợ vẫn chưa hồi phục lại... về phần mẹ của em ở trong bệnh viện, Trâu Niệm, mẹ của em đã hồi phục, sắp xuất viện rồi, không có khối u trong não. Bây giờ vấn đề duy nhất là tịnh dưỡng... chúng ta có thể thuê người về chăm sóc, em không cần ngày ngày đi thăm viếng. Cho dù em đi thăm viếng mỗi ngày, em cũng không thể hai mươi bốn tiếng đều trông coi ở đó. Anh nhất định sẽ sắp xếp cho em cách vài ngày lại đi gặp mẹ của em một lần, có được không?
Trước tiên cần lo lắng cho con của chúng ta, đứa bé vẫn còn rất yếu."
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đặt trên bụng cô.
Trâu Niệm nhắm mắt lại, thở dài. Mỗi khi bàn tay to lớn của anh sờ lên bụng cô, ngón tay thon dài đụng vào cô, cô liền cảm thấy toàn thân đều rất ấm áp. Có lẽ là do trong bụng có con của anh, m.á.u của đứa bé và m.á.u của người mẹ liên thông. Nhưng cũng có phân nữa là đến từ trong cơ thể của anh, cho nên ba người là huyết mạch tương liên không thể chia cắt.
Hiện tại nghe theo lời anh, đây cũng chỉ là sự sắp xếp tạm thời. Sau khi mẹ xuất viện, vẫn nên tính cách khác...
Nguyễn Duật Nghiêu tự mình lái xe, đưa Trâu Niệm đến biệt thự bên ngoài thành phố.
Mê Truyện Dịch
Biệt thự rất lớn, hoàn cảnh bên ngoài rất tốt, anh nói nơi này vẫn có người mỗi ngày đúng giờ đến quét dọn, cũng có người ở đây trông coi biệt thự này.
Vấn đề an toàn của biệt thự có thể đảm bảo, cửa lớn của biệt thự và trong sân đều có camera, cửa lớn biệt thự đã đóng kín. Ngôi biệt thự này không phải phong cách phương tây, nhìn từ bên ngoài không khác tứ hợp viện cổ kính là bao, còn có chút thiết kế mới mẻ dung hòa bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1573.html.]
Anh nói: "Đây vốn dĩ là xây dựng theo phong cách tứ hợp viện, đã sửa sang xong hơn một năm rưỡi rồi. Trước đây anh tính qua vài năm sẽ để cho cha mẹ anh dọn vào đây ở. Không khí ở đây khá tốt, hoàn cảnh và không khí tốt hơn nhiều so với trong nội ô thành phố."
Biệt thự đã bỏ trống một năm rưỡi, Trâu Niệm đang mang thai có thể vào ở, chất formaldehyde gì đó cũng đã biến mất từ lâu rồi.
Trâu Niệm đi vào cùng anh, dọc đường nhìn thấy thiết kế bên trong của biệt thự này rất xa xỉ, có hồ bơi, phòng tập thể hình, hoa viên, vân vân... là một công trình để người ta hưởng thụ... giá trị có lẽ rất cao. Mỗi ngày không có người ở, cũng lãng phí tiền của.
"Em đang cười cái gì?" Anh nắm chặt lấy tay cô, đi lên phòng ngủ ở lầu hai.
Trâu Niệm thở dài mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Cười anh đó, người đàn ông có tiền thật tốt. Đặc biệt là làm ngành bất động sản này, nhiều nhà, càng có thể thuận tiện Kim Ốc Tàng Kiều đúng chứ?"
"Cho đến bây giờ anh chỉ hao tổn tâm trí che giấu một mình em." Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô.
Trâu Niệm cau mày, đi lên đứng ở chỗ cao hơn anh hai bậc thang. Cầu thang này khoảng cách giữa các bậc không lớn, Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng cha mẹ tuổi tác đã lớn, sẽ nguy hiểm, cho nên cầu thang cũng không quá dốc, vừa hay thích hợp cho người mang thai như Trâu Niệm.
Trâu Niệm ôm lấy cổ anh, mang theo một chút ghen tuông: "Vậy sao? Em là người để anh hao tâm tổn trí để che giấu, đó là bởi gì em rất cố chấp, cho nên rất khó giải quyết. Vậy anh không hao tâm tổn trí che giấu thì có mấy người vậy?"