Trâu Niệm không hề nói gì, chỉ đẩy anh ta ra.
Trâu Niệm ngồi trên sô pha, cúi thấp đầu. Nếu như không phải ảnh hưởng đến Hướng Dương, Trâu Niệm sẽ không báo cảnh sát. Cô không dám báo cảnh sát, lỡ như là Trác Địch làm, một khi báo cảnh sát chọc giận đến Trác Địch, cô ta nói ra quan hệ giữa cô và Nguyễn Duật Nghiêu thì phải làm sao? Hay là cô ta biết đã báo cảnh sát sẽ yên tĩnh?
Những suy đoán này Trâu Niệm đều không dám chắc, đầu óc hỗn loạn. Báo cảnh sát thì cũng đã báo rồi, còn có chuyện gì nữa cô cũng chỉ đành tận lực tiếp nhận.
Điện thoại của Trâu Niệm reo lên.
Cô nhìn số điện thoại, là số điện thoại lạ. Cô nghe máy: "Xin chào." Trâu Niệm cho rằng là điện thoại của cục cảnh sát.
Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm mới nói: "Ừm, không sao, tôi đang ở trong chung cư của Hướng Dương... Chồng của tôi cũng ở đây, vừa mới đến."
Trâu Niệm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông đang đứng trong phòng khách, cẩn thận nói.
"Trước tiên cứ như vậy đi." Trâu Niệm cúp máy.
Nguyễn Duật Nghiêu nói anh đã đến dưới chung cư nhà Hướng Dương, anh muốn đi lên. Anh nói rằng trải qua chuyện ngày hôm nay, anh không thể để cô tiếp tục đi làm nữa, không thể để cô ở bên ngoài. Cô nhất định phải ở nơi an toàn mà anh đã sắp xếp, đợi mọi chuyện đã điều tra rõ ràng lại tính tiếp! Trâu Niệm không dám nói gì, chỉ có thể nhắc nhở hơi lộ liễu bảo Nguyễn Duật Nghiêu khoan hãy lên, đừng để Tô Chính Đông nhìn thấy. Chuyện vụng trộm này thật sự là không để ai vào mắt, há chẳng phải là khinh người quá đáng hay sao?
Trước khi Trâu Niệm ly hôn, cô không muốn Tô Chính Đông lấy thân phận là chồng của mình bị bẽ mặt.
"Đưa điện thoại cho anh." Tô Chính Đông đi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1571.html.]
Trâu Niệm không đưa, giấu điện thoại sau lưng: "Anh nổi điên cái gì, sáng nay tôi có hẹn một khách hàng, thấy tôi không đi nên đã gọi đến tìm tôi. Anh ta không biết anh là ai!"
Tô Chính Đông cúi người, ra sức giành lấy điện thoại từ trong tay Trâu Niệm. Trên điện thoại của Trâu Niệm không tồn tại nhật ký cuộc gọi. Loại người xóa nhật ký sau khi nhận điện thoại, trong lòng không có quỷ sao?
Vừa rồi điện thoại còn chưa kịp xóa, Tô Chính Đông lập tức gọi lại.
"Trả điện thoại cho tôi!" Trâu Niệm đứng dậy giành lấy, lo lắng Tô Chính Đông thật sự nắm được chứng cứ mình và Nguyễn Duật Nghiêu bên nhau!
Mê Truyện Dịch
Tô Chính Đông có thể làm liều, thân phận của Nguyễn Duật Nghiêu không chịu được những lời ác độc!
Tô Chính Đông xoay người nghe điện thoại, ngăn Trâu Niệm lại. Điện thoại đã kết nối, bên kia cũng đã bắt máy, Tô Chính Đông không mở miệng, nhưng bên kia cũng không có ai nói chuyện.
Tô Chính Đông cầm lấy điện thoại của Trâu Niệm, kiên trì hơn hai phút. Hơi thở của anh ta có hơi gấp gáp, nhưng bên kia điện thoại vẫn không có ai nói chuyện, thậm chí Tô Chính Đông còn không cảm nhận được hơi thở của người bên kia thông qua điện thoại. Anh ta cau mày nhìn Trâu Niệm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nhịp tim Trâu Niệm tăng nhanh, nhưng cũng dần dần hòa hoãn lại. Tô Chính Đông không nói một chữ nào, biểu cảm cũng kỳ lạ. Điều này làm Trâu Niệm không hiểu, bên kia lẽ nào không có ai nói chuyện hay sao?
Nguyễn Duật Nghiêu đã bắt máy, hay vẫn luôn không bắt máy?
Bốn mắt nhìn nhau, Trâu Niệm nhìn Tô Chính Đông đặt điện thoại của cô xuống, đồng thời giống như đã ấn tắt máy.
Anh ta quay đầu lại, nói: "Giới thiệu vị khách hàng đó cho tôi quen biết."
"Tô Chính Đông, anh đừng cố tình gây sự, khách hàng của tôi đều hợp tác với Hồng Viễn, cũng biết anh là Đông thiếu của Hồng Viễn. Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, chuyện này mẹ anh vẫn luôn giữ vững, ngay cả vợ mới cưới của anh là tôi, mẹ của anh cũng không đồng ý để người khác biết. Điều này chứng tỏ tôi ở trong lòng mẹ anh là một chuyện xấu. Mặc dù tiêu chuẩn tốt xấu của mẹ anh là nhắm vào giàu nghèo. Nhưng anh muốn đối nghịch với mẹ anh làm gì? Muốn truyền chuyện vợ chồng chúng ta bất hòa ra ngoài?