Sắp đến giờ tan sở, Trương Chương bị Trác Địch ngăn lại, Trương Chương từng bị ăn một cái tát nên có vẻ sợ hãi, Trác Địch đưa Trương Chương ra khỏi công ty, cô ta đã lên xe Trác Địch...
Trong một nhà hàng, Đổng Nhân nhấp một ngụm cà phê, hỏi cô gái đối diện: "Người phụ nữ này thật sự không phải là cô sao?"
"Không phải tôi." Trương Chương nhỏ giọng nói.
Trác Địch nhìn sang Trương Chương: "Cô đừng nói dối, nếu để tôi phát hiện cô nói dối, tôi có thừa những ngày tháng nhàm chán, tôi sẽ khiến cô từ nay trở về sau không thể sống tốt ở thành phố B này, tôi sẽ không ngừng gây rắc rối cho cô, thứ tôi có là sức lực và thời gian."
"..."
Mê Truyện Dịch
Trương Chương lắc đầu: "Thật sự không phải tôi, ông chủ Nguyễn đã sắp xếp công việc cho tôi, chế độ đãi ngộ cũng rất tốt, còn bảo tôi không được dùng những cách đó để kiếm tiền, tôi rất cảm kích, ông chủ Nguyễn chẳng hề có hứng thú với tôi. Từ đầu khi tôi được cô Trâu đưa đến gặp ông chủ Nguyễn, ông chủ Nguyễn đã không hề ngó ngàng gì đến tôi..."
"Cô Trâu?" Đổng Nhân nhướng mày.
"Vâng!" Trương Chương gật đầu.
Trác Địch nhìn sang mẹ mình rồi hỏi Trương Chương: "Là Trâu Niệm của Hồng Viễn đó sao?"
Trương Chương gật đầu...
Trong khi đang nói chuyện với Trương Chương, Đổng Nhân nhận được một cuộc điện thoại, bà ta bảo Trác Địch trò chuyện thêm với Trương Chương, bà ta phải quay về trước vì có chút việc cần giải quyết.
Đổng Nhân tự lái xe về nhà.
Khi về đến nhà, Đổng Nhân nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đứng trong phòng khách, bà ta mỉm cười dịu dàng đi qua đó, vừa gọi một tiếng "Lão Trác", Đổng Nhân liền bị ăn một cái tát!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1541.html.]
"Sao ông lại đánh tôi!" Đổng Nhân la to, bà ta bụm mặt lại hoàn toàn không thể tin được.
Trác Khởi Nguyên tối sầm mặt hỏi: "Tiểu Địch không phải là con gái của tôi sao? Bà lại dám lừa cả tôi sao?"
Đổng Nhân hoàn toàn hoảng sợ: "Sao có thể được, Lão Trác! Trên tạp chí toàn là nói bừa thôi! Tiểu Địch thật sự là con gái của ông mà... tôi chỉ có một đứa con này, đương nhiên là do tôi sinh với ông rồi, ngoài ông ra làm gì có người đàn ông nào đáng để tôi sinh con cho chứ? Hơn nữa, tôi chỉ có mỗi mình ông thôi..."
Khóe mắt Đổng Nhân đã nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương.
"Tôi sẽ sắp xếp, tuần sau xét nghiệm ADN..." Trác Khởi Nguyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đổng Nhân, quả thực rất xinh đẹp, nhưng lại quá hay thay đổi, quá giỏi lừa người khác!
"Lão Trác... ý của ông là không tin tưởng tôi sao?" Đổng Nhân bưng mặt hỏi: "Ông có thể làm xét nghiệm ADN, nhưng ông làm như vậy thì con gái sẽ buồn đến mức nào? Nó có còn nhận người cha như ông không? Ông chỉ biết nghe những gì người khác nói, mà không nghe những gì mẹ con tôi nói, Lão Trác, tôi đã đối xử với ông thế nào hả? Ông không biết hay sao?"
"Đừng nhiều lời nữa, cứ chờ tin tức của tôi, đừng cứ mãi gọi điện cho tôi!" Trác Khởi Nguyên nói xong liền rời khỏi nhà, tài xế khởi động xe rời đi.
Đổng Nhân bưng mặt ngồi trên ghế sô pha...
Nước mắt rơi xuống, bà ta ném chìa khóa xe trên tay xuống bàn trà!
Trác Địch trở về rất muộn, Đổng Nhân đau đầu nằm trên sô pha nói với cô ta: "Cha con muốn xét nghiệm ADN, ông ấy đã đọc tin tức trên tạp chí, không tin con là con gái ông ấy..."
"Cha đã tin những điều trên tạp chí nói sao?" Trác Địch hỏi.
Đổng Nhân gật đầu, cảm thấy toàn thân không có sức lực.
Trác Địch bĩu môi: "Ngay cả con cũng biết tạp chí này chỉ toàn viết bừa. Chắc là vì lần trước mẹ muốn khui ra tin tức về thân thế của con vẫn chưa dừng lại, ai lại có hứng thú với thân thế của con nên đã điều tra bừa, sau đó đã đưa tin không đúng sự thật..."