“Cháu gái anh thế nào rồi?” Trâu Niệm nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu thở dài: “Vết bỏng trên mu bàn tay còn nghiêm trọng hơn vết bỏng trên cánh tay, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời nên hiện giờ cũng đã tạm ổn rồi, mọi người không cần phải lo lắng nữa. Chỉ có điều, con bé sợ là phải nghỉ học một thời gian, không thể tham gia kỳ thi đại học rồi.”
Trâu Niệm không nói gì, lời an ủi đối với Nguyễn Duật Nghiêu mà nói đều vô dụng. Loại hình đàn ông như Nguyễn Duật Nghiêu, căn bản không cần bất cứ người nào an ủi. Anh suy nghĩ mọi chuyện rất lành mạch và có logic, Trâu Niệm có cố gắng mười năm chắc cũng không đuổi kịp được anh.
Chỉ là, chuyện Nguyễn Vũ không thể tham gia kỳ thi đại học đối với nhà họ Nguyễn mà nói chắc chắn là chuyện vô cùng đáng quan tâm.
Nếu như cháu gái anh tạm thời nghỉ học để điều trị vết thương trên tay thì chờ đến khi trị liệu khỏi hẳn thì cũng phải tiến hành cấy da hoặc phẫu thuật thẩm mỹ thì có thể có lại làn da như cũ, nếu không thì sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Đối với một cô bé đang trong thời kỳ trưởng thành mà nói, rất có có thể chấp nhận chuyện cánh tay mình có một vết sẹo xấu xí và to đến như thế.
Nguyễn Duật Nghiêu áp sát lên thân thể Trâu Niệm, Trâu Niệm nằm hướng về phía cửa sổ sát đất, còn thân thể của Nguyễn Duật Nghiêu thì hoàn toàn dính chặt lên người cô. Thứ to lớn nam tính của anh ngạo nghễ ngẩng cao đầu, chọc vào cặp m.ô.n.g săn chắc của Trâu Niệm, cứng rắn, nóng bỏng vô cùng...
Mê Truyện Dịch
“An ủi anh chút đi.” Anh thì thầm bên tai cô.
Một bàn tay của anh luồn xuống dưới, nhẹ nhàng cởi quần lót của Trâu Niệm ra. Trâu Niệm đang nằm, hai chân hơi cong lên, bàn tay của anh bắt đầu vuốt ve giữa hai chân cô. Đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lên lưng cô, hô hấp dồn dập. Tay anh từ dưới chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng mò tới khu vực bí ẩn giữa hai chân Trâu Niệm, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào rừng rậm nơi đó, cảm nhận được nước bắt đầu chảy ra, dinh dính nhớp nháp trên ngón tay anh. Anh bắt đầu tham lam tiến vào thám hiểm sâu hơn, để toàn bộ hang động của cô đều ẩm ướt...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1473.html.]
Trâu Niệm nhắm mắt lại, vô thức siết chặt hai chân. Dưới sự vuốt ve của cô, thân thể cô run rẩy liên tục, hạ thể ẩm ướt, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng...
“Ah... Đã... Ưm... Hơn một giờ sáng rồi...” Trâu Niệm nhắc nhở anh, lúc này muộn quá rồi.
Nguyễn Duật Nghiêu hơi nhổm người dậy, hôn lên vành tai cô, thổi khí vào lỗ tai cô: “... Có dễ chịu không? Em không muốn anh làm như thế này à?
Anh sẽ nhanh chóng kết thúc, cho anh nhé, được không?”
“Em buồn ngủ lắm...” Trâu Niệm nói vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Cô biết hôm nay tâm trạng của anh không tốt, cháu gái bị bỏng, mọi người nhà họ Nguyễn chắc chắn không ai có thể có tâm trạng tốt cho được. Thế nên, Trâu Niệm cũng không cự tuyệt cự đụng chạm của anh, cố gắng thỏa mãn anh.
Anh tiến vào, duỗi thẳng eo lên, chậm rãi đ.â.m vào rút ra. Trong đêm tối yên tĩnh, trong phòng ngủ mập mờ truyền đến những tiếng thở dốc vô cùng mềm mại, cùng với tiếng da thịt va chạm kèm theo tiếng nước vang lên.
Trâu Niệm không có bất cứ động tác nào, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, cô cũng chẳng cần phải nhọc lòng kìm nén nữa. Mà Nguyễn Duật Nghiêu cũng rất thích nghe những tiếng rên rỉ của cô, càng nghe lại càng thấy hưng phấn.