Nhân lúc trong nhà bếp không có ai, Trác Địch len lén “phi” một cái vào trong cốc nước!
Xe của tài xế đỗ ở bên ngoài, bảo mẫu nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu Vũ về rồi.”
Hiện giờ lịch học của Nguyễn Vũ vô cùng dày đặc, thế nên mỗi ngày đều phải chín rưỡi mười giờ mới trở về.
Tiêu Ngọc Hoa thấy cháu gái đã về thì quan tâm nói: “Đồ ăn đều ở trong bếp, để bảo mẫu bưng lên bàn cho cháu nhé.”
“Không cần đâu ạ, cháu vào bếp ăn mấy miếng là được rồi.” Nguyễn Vũ đặt túi xuống, mỉm cười với bảo mẫu: “Không cần phiền dì đâu, cháu ăn xong sẽ tự dọn dẹp.”
Gia đình này là vậy, mặc dù địa vị cao nhưng những người phụ nữ trong gia đình đều có thói quen tự mình làm những chuyện của mình, tất nhiên là làm trong tình huống có thời gian, như thế này khiến dì bảo mẫu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nguyễn Vũ đi vào trong phòng bếp, tùy tiện ăn một chút, sau đó lau dọn bàn ăn rồi chuẩn bị rửa bát luôn để dì bảo mẫu không phải dọn dẹp lại nữa.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Ngọc Hoa nhìn thấy cháu gái vào phòng bếp thì cũng tiếp tục xem tivi.
Chưa đến một phút đồng hồ sau, bên trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai của Nguyễn Vũ, dọa Tiêu Ngọc Hoa giật b.ắ.n mình...
Bên phía này, Nguyễn Duật Nghiêu tắm rửa xong, đang chuẩn bị cùng Trâu Niệm nghỉ ngơi thì điện thoại di động của anh reo lên.
“Mẹ anh gọi.” Trâu Niệm cầm điện thoại đưa cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi người tiếp nhận, anh vừa xoa tóc vừa hôn nhẹ lên khóe miệng Trâu Niệm một cái, sau đó mới nhận điện thoại: “Vâng... Con chưa ngủ, sao thế mẹ?”
“Tiểu Vũ bị bỏng?” Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1463.html.]
“Vâng, con lập tức tới bệnh viện luôn, con bé nằm ở tầng mấy bệnh viện thành phố?”
Sau khi nghe được câu trả lời của đối phương, Nguyễn Duật Nghiêu cúp điện thoại.
Trâu Niệm ở bên cạnh cũng giật nảy mình: “Ai bị bỏng thế?”
“Cháu gái anh, không biết con bé và Trác Địch ở trong bếp đã xảy ra chuyện gì mà mẹ anh gọi điện, bảo con bé bị bỏng, người nhà đã đưa đến bệnh viện rồi.” Nguyễn Duật Nghiêu ném điện thoại di động lên giường, nhanh chóng lột khăn tắm trên người ra.
Trâu Niệm cũng vội vàng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại của anh đặt sang một bên, sau đó đi tới bên tủ quần áo lấy quần lót, âu phục và áo sơ mi cho anh.
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu ra khỏi nhà, Trâu Niệm đi tiễn tới tận cửa, cô lo lắng căn dặn: “Anh lái xe cẩn thận một chút, đến bệnh viện đừng cãi cọ gây gổ, có chuyện gì thì báo cho em nhé.”
"Ừm." Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Tại bệnh viện.
Trác Địch bị mẹ chồng tát một cái thì ôm mặt khóc lóc ầm ĩ: “Con đã nói rồi, không phải con cố ý! Nước nóng cũng chỉ làm bỏng cổ tay của con bé thôi, chứ có hủy mặt của nó đâu!
Ai mà biết được có phải là vì vừa rồi lúc ăn cơm con đắc tội với mẹ hay không mà mẹ cố tình bảo con gái mẹ vu oan giá họa cho con!”
Bạc Mẫn đau lòng cho con gái, lúc này cũng không nghe nổi nữa: “Em dâu, làm gì có ai vì muốn vu oan giá họa cho em mà lại tự đổ nước sôi vào tay mình chứ? Lòng bàn tay và mu bàn tay của con bé nóng đến mức trút cả da, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo! Con bé sắp thành niên rồi, rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, em bảo con bé làm sao tiếp nhận được chuyện đó?!
Em là người lớn, sao nói chuyện lại không biết suy nghĩ như thế?”
Bạc Mẫn khóc nấc lên, vô cùng thương con gái mình!