Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Ngọc Hoa vừa ăn cơm vừa hững hờ hỏi: “Vết thương của con không sao chứ?”
“Vết thương... Không sao ạ.” Trác Địch ấp a ấp úng trả lời.
Giờ phút này, cô ta vô cùng sợ hãi, sợ cha cô ta bỏ mặc hai mẹ con cô ta, hoặc là không nhận cô ta là con gái nữa, như vậy thì cô ta sẽ không còn chỗ dựa nào nữa. Nếu như không còn chỗ dựa, làm sao có thể đặt chân vào trong nhà này? Những người ở gia đình này làm gì còn ai sợ cô ta nữa?
Nếu như không còn là con gái của thị trưởng thành phố thì cô ta chẳng là cái gì cả!
Tiêu Ngọc Hoa nghe Trác Địch trả lời thì ngẩng đầu lên nhìn cô ta, giọng nói mang theo vẻ nghiêm khắc: “Vết thương trên cánh tay là do bị ngã khi đạp xe leo núi, sao lại không nói với người trong nhà? Trán cũng có vết thương, nếu như nghiêm trọng thì trong nhà cũng có bác sĩ tư nhân, có thể tới kiểm tra cho con bất cứ lúc nào! Nếu nghiêm trọng đến mức phải làm phẫu thuật thì bọn họ cũng có thể nhanh chóng sắp xếp người xử lý, sao con lại phải tự mình ra ngoài đến bệnh viện để kiểm tra vết thương?
Con lại còn nói chuyện đó trước ống kính giới truyền thông nữa, có phải là con cảm thấy nhà họ Nguyễn gần đây yên bình quá nên cố tình gây sự không?”
“Không phải!” Trác Địch lập tức nói lại: “Con đã kết hôn với Duật Nghiêu thì tất nhiên là muốn trở thành một người vợ tốt của anh ấy, anh ấy đối xử với con thế nào? Con đối xử với anh ấy thế nào? Chắc trong lòng mẹ đều rõ cả. Con bị thương thế này chỉ là những vết thương nhỏ, con không muốn làm phiền đến Duật Nghiêu, cả ngày anh ấy đã bận rộn lắm rồi! Thế nên con tự mình đến bệnh viện xử lý, chẳng lẽ con làm như thế là sai sao? Con bị phóng viên chụp được là do cố tình sao? Con là vợ của Duật Nghiêu, ra ngoài bị phóng viên theo dõi cũng đâu phải chuyện gì kỳ quái?
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1461.html.]
Con không có lý do gì để cố tình gây ra chuyện đó, phá hoại sự yên tĩnh của nhà họ Nguyễn cả. Con được gả vào nhà họ Nguyễn, nơi này chính là nhà của con, con làm sao có thể hãm hại nhà mình được?”
Lúc Trác Địch mới trở về thì vốn định nghe theo lời mẹ mình căn dặn, nhẫn nại một chút, cho dù mẹ chồng cô ta có nói như thế nào thì cũng phải nhẫn nại! Nhưng mà, những lời răn dạy này của mẹ chồng rõ ràng là đang muốn tỏ thái độ với cô ta, điều này khiến cô ta không thể nào chịu đựng được! Từ khi cô ta được gả vào nhà họ Nguyễn đến giờ, cô ta và những người trong gia đình này đều bất hòa, nhưng mà bọn họ vẫn sống chung với nhau được, bởi vì không ai chủ động nhắc đến những tật xấu của cô ta.
Nhưng mà mẹ chồng cô ta lúc này lại ngang nhiên chỉ trích cô ta trước mặt bao nhiêu người như thế!
Sắc mặt của Tiêu Ngọc Hoa nhất thời lạnh đi, nhướng mày nhìn cô con dâu của mình: “Hãm hại nhà họ Nguyễn? Chỉ dựa vào một người phụ nữ như cô mà cũng có thể làm được chuyện đó sao? Hừ, cô gây cho Duật Nghiêu phiền toán lớn như thế, bây giờ bị nói vài câu thì còn mạnh miệng trả treo à?
Mẹ cô ở nhà không biết dạy dỗ cô sao? Nếu như không có ai dạy thì đừng có ở trong cái nhà này, cứ đến những nơi vô giáo dục mà sống!”
Trác Địch cúi đầu, ngón tay siết chặt đũa, trong lòng giãy dụa. Cô ta rất muốn quẳng đũa ra mà đứng dậy rời khỏi ngôi nhà này! Nhưng mà, nếu rời đi rồi thì làm sao mà quay trở lại được?
Cô ta không có bậc thang để xuống nữa rồi!