Nguyễn Duật Nghiêu thật sự đánh người sao? Lòng Trâu Niệm trầm xuống, cô không mong Nguyễn Duật Nghiêu trở thành loại đàn ông đánh phụ nữ!
Giữa Trác Địch và Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm lựa chọn tin tưởng Nguyễn Duật Nghiêu, khi trở về căn hộ cô sẽ hỏi rõ Nguyễn Duật Nghiêu chứng minh Nguyễn Duật Nghiêu không ra tay đánh người là được!
Trâu Niệm không thể thừa nhận mình và Nguyễn Duật Nghiêu đang ở cùng nhau. Đúng vậy, lúc này cô xem thường bản thân mình, không dám thừa nhận mình làm kẻ thứ ba! Cô thật hèn nhát!
Cô bối rối nói với Trác Địch vài câu, cũng đại loại là 'Tôi không liên quan gì đến chồng cô', 'Việc nhà của cô không liên quan gì đến tôi', 'Đừng nói những lời bịa đặt vô căn cứ như vậy nữa', sau khi giải thích, Trâu Niệm nói là mình còn có việc nên rời đi trước.
Trác Địch kéo cô lại, Trâu Niệm bị nắm lấy cổ tay, cô quay người lại nhìn Trác Địch với ánh mắt không thân thiện: "Cô làm gì vậy? Hãy buông tôi ra!"
"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ mong cô nhớ lấy những gì mình nói hôm nay. Chị dâu của Duật Nghiêu cũng ở đây nghe được, nếu cô ngấp nghé vị trí làm vợ chính thức của tôi, sau này cô bước vào nhà họ Nguyễn thì cô còn mặt mũi nào để đối mặt với chị dâu Duật Nghiêu không? Hãy nhớ là đừng khiến mình trở thành một con gái điếm tự lập đền thờ trinh tiết cho mình một cách trắng trợn!" Trác Địch buông tay Trâu Niệm ra.
Chị dâu của Nguyễn Duật Nghiêu đứng cản giữa hai người, để Trâu Niệm đi trước.
Trâu Niệm nói một lời 'cảm ơn' rồi quay người rời đi.
...
Trâu Niệm lên xe, tài xế hỏi Trâu Niệm bây giờ đi đâu.
"Trở về căn hộ." Trâu Niệm không ngẩng đầu lên nói, lấy hai tay che mặt, không ngừng thở dài.
Buổi sáng Trâu Niệm lên xe của tài xế, cô đã cố gắng chinh phục tâm lý của chính mình, không quan tâm tài xế nghĩ gì, cô không để mắt đến vẻ mặt của tài xế là được, hơn nữa tài xế cũng không dám xem thường cô, đúng thật là vậy, nhưng Trâu Niệm lắc đầu, không cần người khác xem thường cô, bản thân cô tự xem thường mình thì phải làm sao đây?
Chưa về đến căn hộ, ở trên xe Trâu Niệm nhận được cuộc gọi của Nguyễn Duật Nghiêu.
Mê Truyện Dịch
"Em đang ở đâu?" anh hỏi.
Trâu Niệm nói: "Em sắp về đến căn hộ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1383.html.]
Cô không nói mình đã gặp Trác Địch, ở trong xe còn có tài xế nên không tiện nói.
Cô không nói gì, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu lại hỏi: "Cô ấy có làm khó dễ em không?"
Trâu Niệm ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của tài xế, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tài xế đã nói cho Nguyễn Duật Nghiêu biết, nếu không làm sao anh biết được?
Người tài xế này không chỉ làm tài xế mà còn có trách nhiệm giám sát những việc làm của cô, cô gặp ai cũng phải báo cáo với Nguyễn Duật Nghiêu sao?
"Em về nhà rồi nói." Trâu Niệm cúp máy.
Nguyễn Duật Nghiêu phái tài xế đến là để đề phòng chuyện gì? Đề phòng Trác Địch sao? Hay là đề phòng cô đến gặp Tô Chính Đông?
Trâu Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đường phố trong thành phố ồn ào náo nhiệt nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng bực dọc và chán nản.
Nguyễn Duật Nghiêu đã không lập tức quay về, anh đã nhận được cuộc gọi của mẹ nên đã trở về nhà.
Ba giờ chiều, Nguyễn Duật Nghiêu vừa bước vào cửa nhà liền nhìn thấy Trác Địch từ trên lầu đi xuống.
"Em đã trở lại rồi đây." Trác Địch chủ động lên tiếng.
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu tối sầm lại, phớt lờ sự tồn tại của Trác Địch.
Trác Địch đi xuống lầu, vòng tay ôm lấy cánh tay Nguyễn Duật Nghiêu, kéo Nguyễn Duật Nghiêu ngồi xuống ghế sô pha, Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay bóp vào cánh tay Trác Địch, yêu cầu cô ta bỏ tay ra.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Nguyễn Duật Nghiêu hỏi.
"Tối nay cha con sẽ xuất viện, con hãy qua đón ông ấy, như vậy có tiện không?" Tiêu Ngọc Hoa nói.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Đương nhiên là tiện rồi."