“Coi như là em vì anh, vì người đàn ông của em, và vì con của chúng ta... Trâu Niệm, nếu như em xảy ra mệnh hệ gì, vậy thì có phải anh sẽ là người đau lòng nhất trên thế giới này không?” Nguyễn Duật Nghiêu hỏi, giọng điệu nghiêm túc.
Trâu Niệm ngẩn người, sao đang nói qua nói lại, đột nhiên anh lại trở nên nghiêm túc như thế rồi?
“Anh đừng nói chuyện nghiêm túc như thế được không? Cảm giác thụ sủng nhược kinh đúng là khiến người ta không sao chịu nổi, vừa vui mừng vừa lo sợ.” Trâu Niệm đứng lên, đi tới giữa phòng khách, vươn tay ôm lấy eo Nguyễn Duật Nghiêu: “Nguyễn Duật Nghiêu, lỡ như có một ngày anh vứt bỏ em, hoặc là em vứt bỏ anh, cho dù là cố tình hay là vì bất đắc dĩ... Vậy thì lúc đó nếu chúng ta nhớ lại những lời đã nói hôm nay chắc sẽ cảm thấy buồn cười lắm.
Thế nên, chúng ta cứ tiêu sái một chút đi. Em biết anh không phải loại người sống theo cảm tính, anh đã lăn lộn trong giới tình trường nhiều năm rồi, chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn em.”
(Thụ sủng nhược kinh: Được chiều chuộng sủng ái mà kinh sợ)
“Sao tự nhiên lại chuyển chủ đề như vậy? Muốn bẫy anh à? Em có muốn biết kinh nghiệm tình trường của anh phong phú như thế nào không?” Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, anh cũng không muốn tiếp tục nói đề tài nặng nề kia, thế là cũng hùa vào với cô, cùng nhau di chuyển sự chú ý.
Tâm ý của cả hai đều rõ ràng, anh và cô đều hiểu rõ đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1362.html.]
Mê Truyện Dịch
“Đúng vậy, rất muốn biết.” Trâu Niệm thuận theo anh, nói.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu hôn cô, đôi môi nóng như lửa của anh nhẹ nhàng hôn lên phần môi bị cắn rách của Trâu Niệm. Anh khẽ vươn đầu lưỡi ấm áp, cẩn thận l.i.ế.m láp vết thương cho cô. Cô là của anh, cả thể xác lẫn tâm hồn đều là của anh, trong người cô còn đang trồng một hạt giống của anh, kết tinh tình yêu của hai người. Thân thể cô mềm mại như thế, cô nằm trong tay anh, nằm dưới thân anh, xinh đẹp như bông hoa nở rộ, thế nên, anh không thể nào buông tay, không thể nào rời bỏ cô được.
Cho dù là ngọt ngào hay đau xót thì đều là anh lựa chọn, anh muốn, anh cần đảm đương.
Trâu Niệm cần nghỉ ngơi, có lẽ anh để ý đến cô quá nhiều nên thậm chí còn không chịu cho cô ra ngoài. Nguyễn Duật Nghiêu nói hôm nay cô cứ sống như một bà hoàng đi, nếu muốn ra ngoài thì ít nhất cũng phải qua đêm nay, cô phải nằm yên bất động, nghỉ ngơi hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Trâu Niệm nói muốn ăn cơm, cô không đói nhưng bé con trong bụng cần dinh dưỡng. Nguyễn Duật Nghiêu sợ đồ ăn bên ngoài không hợp vệ sinh, mà Trâu Niệm thì lại muốn đích thân nấu nướng, Nguyễn Duật Nghiêu nghe thế thì nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Trâu Niệm thấy vậy thì ngăn anh lại, chỉ sợ người đàn ông này không biết phải mua cái gì. Hơn nữa, Nguyễn Duật Nghiêu sống trên đời ba mươi sáu năm rồi, đoán chừng chưa bao giờ đi siêu thị mua đồ ăn cả. Bây giờ anh đi siêu thị, dựa vào thân phận của anh, lỡ bị người nào nhìn thấy thì chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi. Nhưng mà Trâu Niệm không ngăn được anh, Nguyễn Duật Nghiêu còn nghiêm túc hỏi cô, thân phận là cái gì, anh chỉ muốn làm những chuyện mà người bình thường vẫn làm mà thôi.
Nguyễn Duật Nghiêu muốn nói, trong mắt anh, thân phận không phân chia cao sang đê hèn, anh chỉ muốn dành những điều tốt nhất cho Trâu Niệm. Trâu Niệm là người phụ nữ của anh, anh ở trước mặt cô cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, những người đàn ông khác đối xử với bạn gái thế nào, anh cũng có thể làm được như vậy.