Trâu Niệm nghe Hướng Dương nói vậy thì thở dài một câu, chỉ sợ... hai người đều đã lún sâu vào trong vũng bùn rồi, bây giờ muốn nhấc chân rời đi vô cùng khó khăn.
Trong lúc ngồi ăn sáng, mấy lần Trâu Niệm muốn mở miệng nói với Hướng Dương chuyện mình chuẩn bị sống chung với Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói ra được. Nếu như nói ra rồi, hai người ở chung chưa được mấy ngày lại xảy ra cãi vã gì đó, lúc đó cô lại chuyển về thì sẽ rất xấu hổ.
Hướng Dương là người bạn tốt nhất của Trâu Niệm, cô có ấm ức gì cũng đều có thể thổ lộ hết với Hướng Dương. Nhưng mà, có một số chuyện cô không muốn nói với Hướng Dương, cô không muốn cô ấy phải lo lắng cho mình quá nhiều.
Buổi sáng, công ty Hồng Viễn.
Tô Chính Đông tới, Trâu Niệm và Hướng Dương cùng anh ta đứng chờ thang máy.
“Hai ngày nay anh ở bệnh viện sao?” Trâu Niệm hỏi anh ta, cô muốn biết tình huống của Tô Tư rốt cuộc như thế nào rồi.
Tô Chính Đông nhìn Trâu Niệm, giọng điệu hờ hững: “Không.”
Trâu Niệm không hỏi thêm nữa, không ngờ anh ta lại không đến bệnh viện. Đứa bé không còn nữa, thế mà cha của đứa bé cũng không đến nhìn, bạn trai Tô Tư và gia đình của người bạn trai đó cũng không quan tâm đến Tô Tư nữa, đối với Trịnh Lan mà nói, Tô Tư cũng không còn có giá trị lợi dụng nữa rồi.
Thực lòng mà nói thì người phụ nữ này cũng rất đáng thương, trong lúc mang thai thì đứa trẻ đối với người mẹ mà nói vô cùng quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến mạng sống của người mẹ.
Ba người cùng nhau đi vào trong thang máy, thang máy di chuyển lên trên.
Ba người không ai nói câu nào, cứ thế im lặng đến tận khi cửa thang máy mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1351.html.]
Thang máy đến tầng của Trâu Niệm, lúc này Tô Chính Đông mới lên tiếng, nói với cô: “Lát nữa cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Trâu Niệm nhìn anh ta, gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy tiếp tục di chuyển lên trên. Hướng Dương ôm cánh tay, thở dài: “Anh đúng là ăn không biết no, đến cả em gái nuôi của mình mà cũng không tha, bây giờ lại còn không chịu buông tha cho Niệm Niệm của chúng tôi.”
Tô Chính Đông nhíu mày: “Cần cô quản chuyện người khác à? Cô cứ tìm được người mà gả đi đã rồi nói!”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ kết hôn thôi!” Hướng Dương hừ lạnh.
Hướng Dương nhìn thấy thang máy sắp đến rồi thì giữ nguyên tư thế kiêu ngạo, khoanh tay đứng trước cửa thang máy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trâu Niệm vật lộn với mớ suy nghĩ của mình, một lúc lâu sau mới đi gặp Tô Chính Đông.
Mê Truyện Dịch
Cô vươn tay gõ nhẹ cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt của anh ta, chờ đợi. Trâu Niệm không nghe thấy âm thanh “Mời vào”, mà Tô Chính Đông lại đích thân đi ra mở cửa cho cô, sau đó, anh ta nắm chặt lấy tay cô, nắm chặt không buông.
“Anh làm cái gì đấy?” Trâu Niệm nhíu mày nhìn anh ta.
Hơi thở của Tô Chính Đông lướt qua gương mặt của Trâu Niệm, hít hà mùi hương trên cổ cô. Mùi hương trên người cô vẫn mê người như trước, nhưng mà anh ta lại có thể ngửi ra được một mùi khác. Tô Chính đông nhẹ nhàng hỏi: “Em đổi sữa tắm rồi à? Mùi hương quá nhạt, không phải mùi ngọt như trước kia em hay dùng.”
“Đổi rồi, liên quan gì đến anh? Anh mau thả tôi ra!” Trâu Niệm dùng sức đẩy anh ta ra.
Không phải là cô đổi sữa tắm, mà là hôm qua cô ngủ ở nhà Nguyễn Duật Nghiêu, không mang theo đồ dùng cá nhân nên chỉ có thể dùng đồ của anh, sữa tắm cũng là sữa tắm của anh.