Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 134:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:20:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cúp điện thoại, Trâu Niệm biết Hướng Dương gọi điện thực ra chỉ là để nghe giọng nói của cô, từ đó suy đoán tâm tình hiện tại của cô. Cô ấy muốn biết có phải cô và Nguyễn Duật Nghiêu cãi nhau hay không, cô có đang bị Nguyễn Duật Nghiêu bắt nạt hay không.

Hướng Dương thực sự đúng là một người chị em vô cùng thân thiết.

Suốt dọc đường đi, hai người đều im lặng không nói nơi nào. Trâu Niệm cũng rất quen thuộc với đường tới nhà của Nguyễn Duật Nghiêu, cô biết anh muốn đi đến nhà anh, nhưng cũng không từ nối.

Nguyễn Duật Nghiêu mở cửa, đưa cô vào nhà.

Hai người một trước một sau tiến vào trong căn hộ. Nguyễn Duật Nghiêu đi trước, anh cởi áo khoác âu phục, tùy tiện ném nó lên ghế sofa. Dáng người cao lớn của anh đứng trong phòng khách, ngón tay nới lỏng cà vạt. Trâu Niệm hít sâu một hơi, thân thể của người đàn ông này ở trong mắt cô lúc nào cũng vô cùng hoàn mỹ.

Sau đó, anh ném cà vạt lên ghế cạnh áo khoác.

Mê Truyện Dịch

Nguyễn Duật Nghiêu đi về phía cô.

Trâu Niệm cúi đầu, đứng ở nơi đó không hề động đậy.

Hai tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô, những ngón tay thon dài rắn chắc của người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa vai cô, anh cúi người, quay đầu tìm kiếm môi cô, hôn lên môi cô, chậm rãi dẫn dắt cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1342.html.]

Môi lưỡi dây dưa, hai người gắt gao ôm lấy đối phương.

Trong lòng càng bi thương thì thân thể càng muốn lấp đầy lẫn nhau.

Những ngón tay của Nguyễn Duật Nghiêu rất quen thuộc với quần áo của cô, anh luồn tay vào trong váy cô, ma sát da thịt của cô. Nụ hôn của hai người càng sâu hơn, thân thể va chạm, tiếp xúc mãnh liệt khiến Trâu Niệm không nhịn được mà ưm một tiếng.

“Vào phòng ngủ đi.” Anh dễ dàng bế cô lên.

Trâu Niệm ôm cổ anh, nhắm hai mắt lại, để mặc anh ôm mình vào phòng ngủ.

Miệng lưỡi Nguyễn Duật Nghiêu khô khốc, anh điên cuồng hôn lên môi cô, rồi hôn lên khắp da thịt cô...

Nguyễn Duật Nghiêu lại bắt lấy cánh môi cô, hôn cuồng nhiệt, chờ đến khi Trâu Niệm gần như thở không ra hơi nữa thì anh mới dừng lại, giọng nói mang theo sự gợi cảm đến tan nát cõi lòng: “Anh không thể sống thiếu em được, anh biết rõ là em nói dối anh, em không hề tăng ca. Em rời khỏi công ty, một mình về nhà, không để ý đến anh, nhưng anh vẫn ở đó chờ em, cho dù lúc đó em có gọi điện thoại cho anh thì anh cũng sẽ vui vẻ nghe máy, không hề tức giận. Anh thực sự không tức giận với em, anh không giận em, cũng không nổi nóng với em.

Anh một mực chờ em đến chín giờ, sau đó mới gọi điện cho em, anh muốn em biết, anh vẫn đang chờ em. Anh muốn em cảm thấy áy náy với anh, anh muốn em thương hại anh. Khi em nói chúng ta ít tiếp xúc với nhau thôi, anh cũng không tức giận, mà trong lòng tự nhủ sẽ càng thêm dốc sức che chở cho em hơn, anh muốn chứng minh cho em thấy tâm ý của anh là thật...”

Anh cứ tưởng mình hôn cô như thế này sẽ làm dịu đi nỗi đau đớn trong lòng anh, nhưng không phải như vậy. Nỗi đau đớn trong lòng anh không những không dịu đi mà càng thêm đau đớn hơn. Anh càng thêm tham luyến khoảnh khắc đẹp đẽ này, sợ sáng ngủ dậy nó sẽ biến mất.

Một người đàn ông kiêu ngạo và khôn khéo như anh, thế mà đứng trước tình cảm lại hèn mọn đến mức phải cầu xin cô như thế này, cầu xin cô thương hại mình một chút. Trâu Niệm rơi nước mắt, giống hệt như lúc cô biết tin trong đầu mẹ cô có một khối u vậy, vừa bi thương lại vừa bất đắc dĩ, ngoại trừ khóc thì không có biện pháp nào khác.

Loading...