Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 133:3

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:20:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu hai người cãi nhau thì người thiệt thòi chắc chắn sẽ là Trâu Niệm, bởi vì con người Nguyễn Duật Nghiêu thâm sâu như thế nào, làm gì có người nào hiểu đâu? Ngoại trừ cha mẹ và người thân, người ngoài khó mà hiểu được. Hơn nữa, đối với loại người như Nguyễn Duật Nghiêu, có khi ngay cả cha mẹ cũng chẳng thể hiểu được con trai mình thâm sâu đến nhường nào!

Hướng Dương sợ Trâu Niệm bị người đàn ông này ức hiếp!

Đồng thời, Hướng Dương cũng hi vọng Nguyễn Duật Nghiêu không phải loại người mặt người dạ thú, ngàn vạn lần đừng là loại người đó!

Thời gian này đường phố đã không còn kẹt xe nữa.

Chưa tới mười lăm phút, Trâu Niệm đã đến được địa chỉ của Nguyễn Duật Nghiêu.

Mê Truyện Dịch

Xe taxi dừng lại, Trâu Niệm trả tiền, mở cửa xuống xe, ngay sau đó đã nhìn thấy xe của Nguyễn Duật Nghiêu đang đỗ ở ven đường.

Nguyễn Duật Nghiêu cũng đang lặng lẽ nhìn cô.

Trâu Niệm đi về phía xe của anh, đi đến bên vị trí ghế lái phụ, mở cửa lên xe, nói thẳng: “Xin lỗi đã để anh phải chờ lâu như vậy, em cứ tưởng là anh đã rời đi từ lâu rồi, thế nên không nói với anh, thực sự xin lỗi.”

Lời xin lỗi của Trâu Niệm vẫn không thể khiến sắc mặt lạnh lùng của Nguyễn Duật Nghiêu hòa hoãn đi.

Người đàn ông nắm chặt vô lăng, giọng nói trầm thấp: “Thực ra sau khi tan làm là em đã về nhà, không hề có cái gì gọi là tăng ca, phải không?”

“Đúng vậy.” Trâu Niệm thẳng thắn thừa nhận.

Xin lỗi, trong lòng cô lúc này đang chứa đựng hàng ngàn hàng vạn lời xin lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1333.html.]

Anh gật đầu, cười: “Anh biết, anh đoán được, em không tăng ca...”

Trâu Niệm quay đầu nhìn anh, ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thẳng cửa kính chắn gió trước mặt, mặt mũi đều là dáng vẻ mệt mỏi không thèm che giấu.

Trâu Niệm hít sâu một hơi: “Em xin lỗi.”

“Không cần nói lời xin lỗi, là anh cam tâm tình nguyện.” Anh nói.

Giận thật à? Anh thế này là sao?

Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu, nhìn về phía Trâu Niệm: “Anh nhớ em.”

Hả? Sao tự nhiên lại thay đổi chủ đề như thế này?

Đường phố đêm tối mát mẻ, đồng thời yên tĩnh vô cùng. Đường phố thỉnh thoảng cũng có mấy chiếc xe chạy qua chạy lại, ánh sáng đèn đường cũng không mãnh liệt lắm, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt của nhau.

Anh nhớ cô, Trâu Niệm tự hỏi bản thân mình, cô thì sao, có nhớ anh không? Cô tự gật đầu, cô cũng rất nhớ anh. Chỉ là ban ngày Trác Địch đến gặp cô, còn tát cô một cái, Trâu Niệm cảm thấy chút liêm sỉ nhỏ nhoi của mình đột nhiên quay về, chống đỡ bản thân cô, để cô tạm thời không đi gặp anh.

Không đi gặp chồng của Trác Địch!

“Nguyễn Duật Nghiêu, em nói với anh lời trong lòng của em nhé!” Trâu Niệm cúi đầu, giọng nói không nén được đau thương: “Em cảm thấy rất bất an, hôm nay vợ anh- cô Trác tới tìm em. Sáng nay mẹ anh gọi điện thoại cho em, nói muốn em đi mua sắm với bà ấy, cuộc điện thoại đó đã bị cô Trác nghe được.

Cô ta biết mối quan hệ của em và anh, biết em quen biết mẹ anh. Mặc dù em đã giải thích, nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì chắc chắn sẽ không tin tưởng những lời giải thích kia của em, hoàn toàn không có sức thuyết phục.”

“Cô ta tát em một cái, mặt em không cảm thấy đau, nhưng mà trái tim em đau lắm. Em chính là kẻ thứ ba chen vào hôn nhân của người khác, tiểu tam đối đầu với chính thất thì có tư cách gì chứ? Chính bản thân em cũng cảm thấy mình là kẻ không biết xấu hổ!”

Loading...