Cô rất cần một nơi để hít thở không khí một cách thoải mái, cô có lẽ cần phải bình tĩnh khích lệ bản thân một chút, để mình có thể thích ứng được, có thể ngẩng đầu lên để dũng cảm chào hỏi bạn bè của anh. Trâu Niệm tự hỏi chính mình, cô có điều gì khó mà không thể làm được ?
Nếu đã chấp nhận Nguyễn Duật Nghiêu, vậy chẳng phải nên học cách chấp nhận tất cả những ánh mắt dò xét kia sao.
"Tôi đi xem một chút."Ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu rất lạnh lùng, anh đứng dậy và rời đi.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Hướng Dướng cùng với Lục Nguyên người đang không hiểu tại sao . . .
"Tôi nói gì sai rồi à ?" Lục Nguyên nhìn về phía Hướng Dương.
Hướng Dượng thì lại coi thường người đàn ông này, anh ta dĩ nhiên là sai rồi ! Lời nói thì không có gì chanh chua nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại chằm chằm dò xét Trâu Niệm, dường như rất hiếu kỳ rằng tại sao Nguyễn Duật Nghiêu lại muốn người phụ nữ như vậy làm tình nhân ?
Hơn nữa anh ta lại giống như là đang xem thường Trâu Niệm, anh ta cho rằng hai người ở bên nhau là Nguyễn Duật Nghiêu đang ban ơn cho Trâu Niệm.
Nguyễn Duật Nghiêu không trách bạn mình, Hướng Dương thật sự cũng không trách người này, chuyện này có lẽ cũng chỉ là phản ứng bình thường của một người bình thường mà thôi.
Bởi vì Lục Nguyên không hiểu rõ Trâu Niệm, anh ta sẽ nghĩ một chút, mục đích người phụ nữ này ở bên cạnh của Nguyễn Duật Nghiêu là gì, rồi anh ta sẽ lại nghĩ Trâu Niệm là một người rất xấu xa.
Thật kỳ lạ, hai người không quen biết nhau lại ngồi chung bàn ăn rồi ăn uống.
Lục Nguyên nói tương đối nhiều, anh ta hỏi Hướng Dương, cô làm ngành nghề gì vậy?
Ăn mặc cứng nhắc như vậy !
Hướng Dương không nói nên lời . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1293.html.]
Mê Truyện Dịch
Bình thường đều là Hướng Dương nói tương đối nhiều, nhưng hôm nay lại trở thành người một câu cũng không nói.
Cô ấy hoàn toàn không thèm để ý Lục Nguyên . . .
Gần hướng đi đến nhà vệ sinh có một chỗ mướn phòng.
Nguyễn Duật Nghiêu đoán rằng Trâu Niệm cũng không phải là muốn đi vào nhà vệ sinh, mà chỉ muốn hít thở không khí một chút, tâm trạng cô phần nhiều là không vui.
Anh không yên lòng cho nên đi tới.
Trong gian phòng, có một bộ bàn ghế tinh xảo, cùng với khăn ướt khăn mặt khử trùng và bộ dùng ăn uống được xếp ngay ngắn trên bàn.
Ở tầng hai, không có khách nào được phép đi lên vào thời điểm này.
"Không cần tức giận, cậu ta không phải cố ý đâu, trách anh không nói rõ ràng với cậu ta trước." Nguyễn Duật Nghiêu giơ tay lên, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của Trâu Niệm.
Trâu Niệm dựa vào bức tường trong phòng, cúi sầm mặt xuống, cô nhàn nhạt nói: "Em thật sự không tức giận . . . Anh không cần phải suy nghĩ nhiều đâu." Vừa nói chuyện, Trâu Niệm vừa ngẩng đầu nhìn anh, lông mi nhẹ nhàng chớp
Cánh tay người đàn ông chống vào bức tường, anh cúi người xuống thấp, động tác vô cùng ôn nhu chậm rãi . . . , anh không kìm lòng được trước bờ môi hồng hào quyến rũ của cô, anh liền hôn cô với hô hấp nóng rực.
Vừa lúc Trâu Niệm ngẩng đầu lên liền nhận được nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Không có chính thức ở bên nhau, không có hợp pháp ở bên nhau, cho nên dù có nhớ nhung nhau đến thế nào đều không cảm thấy quá nhiều, dây dưa thế nào đều không cảm thấy đã trao đi toàn bộ tình yêu, trong nháy mắt lại ôm nhau rồi hôn nhau mãnh liệt.
"Anh đã mấy ngày nay không chạm vào em rồi, anh muốn em hôn anh . . ." Giọng nói của Nguyễn Duật Nghiêu vừa gợi cảm vừa rung rung.