Kiểu như Hướng Dương, là điển hình cho kiểu sau khi ở bên nhau không yêu nữa, thì sẽ chán ghét.
Hơn nữa với điệu bộ này của Hướng Dương, thì hình như không cần người khác khuyên chia tay, thì đã có dự định chia tay rồi....
Vậy Trâu Niệm còn có thể nói gì với tư cách một người bạn?
Thứ hai kế tiếp.
Trâu Niệm sau khi xử lý xong đống công việc nặng nề, thì xin nghỉ phép.
Ngồi taxi tới bệnh viện, dọc đường, nhận được điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, giọng anh hỏi lạnh: “Tại sao không đợi tài xế anh sắp xếp, lái xe tới đón em?”
“Thật sự không cần.” Thái độ của Trâu Niệm, rất tốt.
“Ngộ nhỡ không an toàn, chúng ta đều sẽ đau lòng.” Giọng Nguyễn Duật Nghiêu có chút đa cảm.
Anh muốn đứa trẻ Trâu Niệm sinh ra, loại hành vi này, chẳng khác nào là đang muốn Trâu Niệm người phụ nữ này một cách trá hình, đứa trẻ và mẹ đứa trẻ sao có thể tách ra? Vậy quá tàn nhẫn.
Anh không biết quyết định này của mình có bốc đồng không, nhưng, với tâm trạng bây giờ, thì anh chính là định muốn hai người này, đứa trẻ, mẹ đứa trẻ, thiếu một cũng không được.
Cũng có loại cảm giác dẫn cô vượt qua chông gai.
Người đối đầu, là Trác Địch, và cha thị trưởng của cô ta, người đối đầu, là Tô Chính Đông, và phu nhân Trịnh Lan người hận anh tới chết, người một nhà đó.
Người phụ nữ anh nhìn trúng lần nữa, là vợ hữu danh vô thực cả Tô Chính Đông, là đứa con dâu Trịnh Lan không thích, Nguyễn Duật Nghiêu cho rằng, đây là duyên phận, cho dù là một đoạn nghiệt duyệt, anh cũng chấp nhận.
Ông trời lúc nào cũng sắp đặt hợp lý như thế, sao có thể làm trái?
Chỉ đành phải chấp nhận.
Trâu Niệm nghe anh nói như vậy, liền an ủi người đàn ông này: “Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận nhiều.”
Trâu Niệm gật đầu, sau đó nhấn nút tắt máy.....
Tới bệnh viện, một mình, bắt số, đợi.....
Không bảo bất cứ ai giúp, loại chuyện này cũng không thể nhận sự trợ giúp của Nguyễn Duật Nghiêu, anh cũng không thể bảo viện trưởng và chủ nhiệm sắp xếp cho cô kiểm tra, thế thì, chẳng phải sẽ có rất nhiều người đều biết cô mang thai, Nguyễn Duật Nghiêu lại là người sắp xếp mọi thứ, vậy quá rõ ràng, đứa trẻ là của ai.
Vẫn là giữ bí mật thì hơn.
Tìm một bệnh viện Trâu Niệm không quen biết ai, bình thản làm theo quy trình, ngồi đợi kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1171.html.]
Nhận được điện thoại của Tô Chính Đông, anh ta hỏi cô, đang ở đâu.
Trâu Niệm tùy tiện trả lời: "Muốn tới bệnh viện thăm mẹ tôi, còn chưa tới....kẹt xe trên đường...."
Lần này cô đã thông minh hơn, không nói vị trí cụ thể của mình, như thế thì, Tô Chính Đông sẽ hết cách với cô.....
"Tối tới nhà ăn cơm đi, có chuyện thương lượng." Tô Chính Đông nói.
Trâu Niệm ngồi ở hành lang bệnh viện, sau khi nghe liền nhíu chặt mày, một lúc lâu mới gật đầu: "Được, tối tan làm tôi đợi anh."
Trâu Niệm cúp máy.
Tô Chính Đông giúp cô và cha cô như thế, Trịnh Lan sẽ không ngăn cản sao? Tối nay tới nhà ăn cơm, Trịnh Lan cũng không phản đối sao?
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm rất sợ, tới rồi sẽ làm cho Trịnh Lan không vui.
Nhưng vì vụ án của cha, và thời gian thi hành án, nên cô đành mặc kệ!
Lúc đợi kết quả, lại nhận được điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu lần nữa, anh bảo cô tới công ty anh, Trâu Niệm cảm thấy không ổn, Nguyễn Duật Nghiêu cho rằng không sao cả, chuyện vật liệu có vấn đề của Hồng Viễn vẫn còn do Trâu Niệm phụ trách, cho nên, Trâu Niệm tới lui công ty anh, là chuyện rất bình thường không có vấn đề gì.
Anh nói hình như cũng đúng, Trâu Niệm gật đầu.
Ngồi taxi tới tập đoàn Nguyễn thị.
Dưới lầu, Trâu Niệm gặp trợ lý Đổng, hai người nhìn nhau cười, trợ lý Đổng nói, “Nguyễn tổng đợi cô Trâu ở phòng làm việc, mời cô lên.”
“Ò, được.” Trâu Niệm gật đầu.
Nói về kinh nghiệm nơi làm việc, trợ lý Đổng giỏi hơn cô rất nhiều, nói về khí chất, trợ lý Đổng hiển nhiên không tệ, trợ lý Đổng cũng lớn hơn Trâu Niệm mấy tuổi, mỗi lần được trợ lý Đổng khách sao gọi một tiếng “cô”, Trâu Niệm đều sẽ ngại, thậm chí còn lắp bắp không biết nên nói thế nào, sự tôn kính mà trợ lý Đổng dành cho cô đây là tới từ người đàn ông Nguyễn Duật Nghiêu này!
Vào thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất, chắc trợ lý Đổng đã có dặn dò, nên có thư ký lập tức bước tới, khách khí đón tiếp cô, mỉm cười lễ phép nói: “Trợ lý Đổng bảo tôi đưa cô vào.”
“Cảm ơn.” Trâu Niệm cũng mỉm cười.
Sau khi được đưa tới trước cửa phòng làm việc của Nguyễn Duật Nghiêu, thư ký gõ cửa, sau đó Trâu Niệm đẩy cửa bước vào.
Đóng cửa phòng làm việc lại, Trâu Niệm đi về phía người đàn ông kia.
Nguyễn Duật Nghiêu đang bận, trông vô cùng sâu sắc khó dò, nét mặt nghiêng đầy chín chắn, đặc biệt mê người!
Sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành lộ ra vô cùng đầy đủ, Trâu Niệm không nói gì, không làm phiền anh, mê mẩn dáng vẻ khi làm việc của anh, chăm chú nghiêm túc.