Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 107:3

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:05:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi dùng xong điện thoại rồi, tôi để ở ngoài cho cô nhé." Trác Địch nói xong, buông điện thoại xuống rồi rời đi.

Trâu Niệm nôn khan, cực kì khó chịu, cô không muốn đi xuống, chỉ muốn rời khỏi nơi này. . . . . .

Chưa đến hai phút, cô nghe thấy có tiếng bước chân của đàn ông. . . . . .

Cô nhíu mày nhìn về phía bên ngoài, cách một cánh cửa, cô không biết ai đang ở bên ngoài.

Nguyễn Duật Nghiêu đứng bên bồn rửa tay, anh cầm lấy điện thoại của Trâu Niệm trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhíu mày nói: "Trâu Niệm, em ở bên trong à?"

Trâu Niệm không ra ngoài ngay.

Sao anh lại lên đây, anh mặc kệ mọi người dưới tầng à?

Trác Địch đi xuống không chạm mặt anh sao?

Rốt cuộc anh đi lên làm gì? !

Mê Truyện Dịch

Lúc này, tâm trạng Trâu Niệm phức tạp nên không dám đi ra ngoài.

Nguyễn Duật Nghiêu đi tới trước cửa, anh mím môi, mắt nhìn xung quanh, xác định trên tầng này không có người, trong toilet cũng không có camera.

Hệ thống an ninh nên được lắp đặt ở những nơi khác trong nhà nơi có người qua lại, những chỗ riêng tư như toilet sẽ không đặt cam, nếu không rất biến thái.

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cánh cửa, biết Trâu Niệm đang ở bên trong.

Tay anh cầm điện thoại của cô, dùng điện thoại gõ nhẹ lên cửa, anh nhíu mày, nói: "Không thoải mái à?

Đi ra để tôi xem xem, hoặc là có thể bảo Tô Chính Đông đưa em đi trước."

Thấy cô nôn nghén khó chịu, anh rất đau lòng.

Là con của anh đang tra tấn cô. . . . . .

Phụ nữ mang thai rất vất vả, trước kia chị dâu anh mang thai, trong ấn tượng của anh, chị dâu không hề có triệu chứng nôn nghén, mỗi ngày chị dâu đều ăn cơm với mọi người nên Nguyễn Duật Nghiêu rất bất đắc dĩ, anh cũng thấy thật không công bằng, vì sao Trâu Niệm mang thai lại bị nghén?

Nếu để cô trở về nghỉ ngơi mà dễ chịu hơn, không phải chịu nôn nghén nữa thì anh thà để Tô Chính Đông. . . . . . đưa cô về nhà nghỉ ngơi còn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1073.html.]

Nguyễn Duật Nghiêu ở trên tầng lâu sợ là người phía dưới sẽ chú ý.

Trâu Niệm lo lắng đến vấn đề này, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.

"Tôi không sao." Cô nhìn anh, mím môi.

Không dám nhìn anh nhiều nên Trâu Niệm đi lách qua người anh, đến bồn rửa tay bên cạnh rửa tay, lại lấy ít nước súc miệng vài lần.

Nước lạnh khiến cả người cô dễ chịu hơn rất nhiều, dường như cảm giác nôn nghén cũng bị đè xuống . . . . . .

Trâu Niệm xoay người nhìn anh, cô đưa tay dự định cầm lấy điện thoại của mình, nói với anh."Anh xuống trước đi."

"Khá hơn chút nào chưa?" Tay anh chạm vào mặt cô.

Hai má cô hơi lạnh.

Mùa hè như này, cảm giác mát lạnh trên mặt cô truyền đến tay anh khiến anh đau lòng.

"Đỡ hơn nhiều rồi. . . . . ." Trâu Niệm ngăn tay anh lại, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?

Cô lấy điện thoại, muốn lách qua người anh đi xuống tầng.

Lúc cô đi qua anh lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay, Trâu Niệm không thể không đứng lại, cô cúi đầu nhìn tay mình và tay anh đan vào nhau, trên tay cô còn đọng lại nước, ngón tay anh hơi cong, thon dài xinh đẹp, anh đã hoàn toàn nắm lấy tay cô.

Nguyễn Duật Nghiêu xoay người, bình tĩnh kéo người cô lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Anh thở dài: "Để anh ôm một lát."

"Sẽ có người đi lên mất, bị nhìn thấy sẽ không giải thích được." Giọng Trâu Niệm từ cứng rắn trở nên mềm xuống.

"Chỉ một lúc thôi. . . . . ." Giọng anh cực kỳ êm tai.

Cô nhắm hai mắt lại, nhíu mày, không thoát ra khỏi lời nói dịu dàng của anh, không đẩy được anh ra, cảm giác muốn được anh ôm này là do động lòng gây ra.

Ngón tay Trâu Niệm nhẹ nhàng đặt trên lưng người đàn ông, rốt cuộc mình đang muốn gì?

Không muốn chống cự, lại sợ sẽ bị người khác bắt gặp, cuối cùng thật sự mất đi. . . . . .

Loading...