Chẳng lẽ Nguyễn Duật Nghiêu đã mất hứng thú với Trâu Niệm? Hay là chỉ còn lại một nửa hứng thú? Vậy mới tốt, nhân lúc này, tốt nhất là Trâu Niệm có thể mang thai con của Nguyễn Duật Nghiêu. Đến lúc đứa trẻ được sinh ra, có lẽ Nguyễn Duật Nghiêu đã hoàn toàn không thích Trâu Niệm nữa.
Cô ta ngồi mát ăn bát vàng làm mẹ đứa trẻ, chẳng phải không tốt sao?
Trác Địch nhìn về phía Trâu Niệm. . . . . .
Trâu Niệm rất cẩn thận, cô vẫn cư xử bình thường với sự quan tâm của Tô Chính Đông, lúc này cô không dám đắc tội Tô Chính Đông, sợ anh ta tức giận sẽ gây rắc rối cho cô!
Nếu lúc này Tô Chính Đông kiếm chuyện với cô thì tình hình sẽ hoàn toàn hỗn loạn, Nguyễn Duật Nghiêu sẽ mất bình tĩnh.
Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, tham dự đề tài gì, sợ sẽ khiến mình xấu hổ.
Nguyễn Duật Nghiêu từng nói với cô, thị trưởng đương nhiệm và cựu thị trưởng- cha của anh là kẻ thù không đội trời chung, mọi người ở đây nói chuyện, bao gồm Tô Chính Đông, có thể đều là có ý tứ sâu xa hoặc uốn lưỡi bảy lần rồi mới nói.
Trâu Niệm vì tự bảo vệ mình, cô thà bị người ta xem thành một người vợ không lễ phép còn hơn là mở miệng tham dự.
Chỉ mong ăn xong bữa cơm này rồi nhanh chóng rút lui.
Tô Chính Đông lại lấy cho Trâu Niệm một món khác, miếng xương sườn xào chua ngọt đủ màu sắc và hương vị là món trước kia Trâu Niệm thích ăn nhất, nhưng bây giờ Trâu Niệm không muốn ăn sườn xào chua ngọt. . . . . .
"Em nếm thử xem, bảo mẫu nhà cậu làm sườn xào chua ngọt là hạng nhất đó." Tô Chính Đông nói với Trâu Niệm.
Cô không muốn ăn.
Lúc này Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, nhìn về phía Trâu Niệm, chiếc bát Tô Chính Đông lấy canh cho cô không vấn đề gì, cái thìa rất sạch sẽ.
Nhưng trên chiếc đũa Tô Chính Đông dùng để gắp sườn cho Trâu Niệm dính đầy nước bọt của Tô Chính Đông, nếu Trâu Niệm ăn miếng sườn đó—— không được, trên miếng sườn đó có nước bọt của Tô Chính Đông!
"Nếm thử đi, em nhất định sẽ thích." Tô Chính Đông hiểu rõ khẩu vị của Trâu Niệm.
Trâu Niệm bị mọi người trên bàn nhìn, vừa xấu hổ vừa nhíu mày, nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, từ chối có vẻ không tốt lắm, chỉ có thể ăn thôi, nhưng cô vừa há miệng thì lập tức nhíu mày, cô cố nhịn cảm giác nôn khan xuống, đứng dậy: "Xin lỗi, cháu đi vệ sinh một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1072.html.]
Trâu Niệm lập tức rời khỏi bàn ăn, được bảo mẫu dẫn đi toilet. . . . . .
Tô Chính Đông không biết Trâu Niệm làm sao, anh ta chuẩn bị đứng dậy đi theo.
"Chính Đông đúng là thương vợ." Người phụ nữ xinh đẹp cười nói.
Trác Địch đứng lên, ngăn cản Tô Chính Đông: "Để tôi đi xem, anh và Duật Nghiêu nói chuyện với cha đi."
Nói xong, Trác Địch liền rời khỏi bàn ăn.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu chặt mày, anh lo lắng Trâu Niệm và Trác Địch sẽ xảy ra xung đột.
Toilet ở tầng hai, cách nhà ăn tầng một rất xa, căn nhà này rất lớn.
"Cho tôi mượn điện thoại của cô một lúc nhé?" Trác Địch hỏi.
Cô đưa di động cho Trác Địch, trên điện thoại không có bí mật gì nên cho cô ta thoải mái dùng.
Mê Truyện Dịch
Trác Địch nhận lấy điện thoại, cô ta nhấn số của Nguyễn Duật Nghiêu, Trác Địch cười lạnh, rõ ràng hai người có quan hệ, nhưng trên điện thoại của Trâu Niệm lại không lưu số của Nguyễn Duật Nghiêu.
Trên bàn cơm, điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu vang lên, anh nhìn thấy là số của Trâu Niệm.
Anh xin lỗi rồi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, ra ngoài nhận điện thoại.
"Sao em lại dùng điện thoại của người khác?" Anh hỏi.
Trác Địch cười ngọt ngào: "Điện thoại của Trâu Niệm không lưu số của anh, không biết điện thoại của anh có lưu số của cô ta không. . . . . ."
Trâu Niệm vẫn chưa ra khỏi toilet, cô nôn khan, không dám ra tiếng.
Nhất là khi ở trước mặt vợ của Nguyễn Duật Nghiêu, cô càng chột dạ . . . . . .