“Em thấy tôi như vậy sao?” Nguyễn Duật Nghiêu thấp giọng, “Tôi không hứa hẹn bất cứ điều gì với em, nhưng lại nhiều lần muốn em, quấn lấy em, khiến em rất tuyệt vọng sao?”
Trâu Niệm lắc đầu, “Không phải tuyệt vọng, mà là chưa từng ôm hy vọng đối với anh.”
Không thể ôm hy vọng. Nếu ôm hy vọng với người đàn ông này, sau này nhất định sẽ c.h.ế.t rất thảm trong hy vọng!
“…” Nguyễn Duật Nghiêu.
“Tối qua tôi ở lại chỗ anh là bởi vì tôi đang đánh hạ ải này trong lòng tôi.
Tôi luôn cho rằng điều này không có đạo đức, nhưng tôi nợ anh quá nhiều, vừa hay tôi cũng rất thích anh, tiếp xúc rồi thì thật sự sẽ nghiệm. Tôi biết hành vi này của tôi dường như rất không biết xấu hổ, nhưng tôi từng nghĩ giữa chúng ta sẽ có một điểm cuối, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chia tay, vì vậy tôi chưa từng muốn đứa bé này…” Trâu Niệm nói rõ.
Nguyễn Duật Nghiêu ngẩng đầu, “Tôi tôn trọng ý kiến của em, nhưng con của tôi, mong em cũng tôn trọng ý kiến của tôi. Đợi trước đã… đợi tôi suy nghĩ, tôi không muốn để lại bất cứ một chút tiếc nuối nào.”
Mê Truyện Dịch
Chuyện anh cần phải suy nghĩ rất nhiều.
Anh không đảm bảo được gì bởi vì anh không biết nếu giữ lại đứa bé này thì có bị Trác Địch biết hay không. Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng bởi vì đứa trẻ này mà Trâu Niệm sẽ gặp nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1041.html.]
Người như Trác Địch tuổi còn trẻ nhưng lại không hề đơn giản. Năm ngoái, cô ta và mẹ cô ta có thể thành công vào ở trong nhà của thị trưởng, làm rất bí mật. Đây là một chuyện không đơn giản, cũng không phải một người phụ nữ bình thường có thể làm được.
Trác Địch nói đó là đột nhiên, vận may giáng đến trên người cô ta và mẹ cô ta nhận tổ quy tông mặc dù vẫn là phương thức giấu giếm.
Nhưng Nguyễn Duật Nghiêu không tin cách nói như vậy của Trác Địch.
Trước khi đứa con gái riêng là Trác Địch và mẹ cô ta vào ở trong nhà của thị trưởng, thì đứa con trai riêng Trác Đằng lại đột ngột qua đời. Sau đó, mẹ ruột không chấp nhận nổi tin con trai mình qua đời nên cũng lâm bệnh nặng rồi ra đi.
Anh đã có đứa con của mình, anh nhất định rất vui, nhưng dưới tình huống này, anh thật sự không vui nổi.
Trâu Niệm ăn ngay nói thật: “Đầu tiên không nói anh nhất định không ly hôn được. Cho dù anh và tôi đều có thể ly hôn, thì chúng ta có thể nhanh chóng ở bên nhau vì con sao? Nguyễn Duật Nghiêu, anh có thể nhưng tôi sẽ không. Anh có thể bởi vì trong lúc nhất thời rất thích tôi mà kết hôn, nhưng anh rất nhanh sẽ không thích nữa hoặc là có một ngày anh sẽ phát hiện ra tính cách của anh và tôi rất không hợp nhau. Trong lúc hai người ở chúng, phát hiện ra toàn là mâu thuẫn, anh sẽ mất hứng thú với tôi, tôi cũng sẽ mất hứng với anh từ trong những cuộc cãi vã, cuối cùng chỉ có thể chia tay. Anh không để ý việc mình từng ly hôn mấy lần, bởi vì anh có tất cả, anh là đàn ông, còn tôi thì không được…”
“Đây chỉ đang nói dưới tình huống tôi và anh có thể ly hôn. Trước mắt, chúng ta đều là người đã có gia đình, căn bản không ly hôn được. Tôi ly hôn đã khó, anh muốn ly hôn còn khó hơn tôi. Mà tôi không thể vừa là vợ của Tô Chính Đông, vừa sinh con cho anh được, tôi ăn nói với người ta thế nào đây? Truyền ra ngoài, anh nguyện ý nghe được người khác nói vợ của Tô thiếu gia của Hồng Viễn sinh con của Tổng tài Tập đoàn Nguyễn thị sao?
Như vậy sẽ rất lộn xộn… Tôi sẽ bị người ta trực tiếp khinh thường đến chết, đứa bé cũng sẽ gặp hoạ.” Trâu Niệm nói với anh chỗ khó xử của cô.
Trâu Niệm nghĩ ra vẫn còn một điểm liền bổ sung thêm, “Tối qua mẹ tôi vừa làm xong phẫu thuật não, vẫn đang trong thời gian hồi phục, cũng không chịu nổi đả kích lớn như vậy. Tôi tạm thời còn chưa dám nói chuyện tôi chuẩn bị ly hôn với Tô Chính Đông với mẹ tôi. Nếu bà ấy biết tôi ngoại tình trong hôn nhân, còn có con, thì mẹ tôi sẽ bị tôi làm tức chết…”