Trâu Niệm đã mang thai con của anh khiến anh vui lo lẫn lộn.
Mấy ngày trước, ông nội trong nhà giục sinh con, cha cũng đang giục sinh con, trưởng bối trong nhà đều hy vọng anh nhanh chóng sinh một đứa con họ Nguyễn, con trai thì tốt nhất.
Nhưng vấn đề khó trước mắt rất nhiều, hơn nữa còn khó giải quyết.
Hôn nhân của anh và Trác Địch gần như là cố định rồi. Trác Địch không nhắc đến chuyện ly hôn thì cuộc hôn nhân nhiều năm này cơ bản là không có cách nào ly hôn được.
Mà khiến Trác Địch chủ động ly hôn, chuyện này còn khó hơn lên trời.
Dưới tình huống Trác Địch không ly hôn với anh, thì Trác Địch nhất định sẽ làm mẹ của đứa bé này.
Đứa bé do Trâu Niệm sinh ra, lớn lên lại gọi Trác Địch là mẹ, chỉ cần nghĩ thôi, Nguyễn Duật Nghiêu đã là người đầu tiên không chấp nhận nổi.
Chưa đến hai mươi phút, hai người đã ăn xong bữa sáng. Sau đó họ ra sô pha phòng khách nói chuyện.
Trâu Niệm ngồi xuống, uống một ngụm nước. Cô lại bịt miệng nôn khan. Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, đi qua vỗ lưng cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ dịu dàng.
“Không sao rồi.” Trâu Niệm lắc đầu, bảo anh ngồi xuống.
Trâu Niệm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cùng lắm thì bỏ đứa bé này rồi đoạn tuyệt quan hệ với anh!
Nguyễn Duật Nghiệ cho rằng xảy ra loại chuyện này vốn nên vui vẻ chúc mừng, nhưng lại khiến một người trong cuộc đau khổ mà khóc. Lúc này, anh là đàn ông, nên là mở miệng nói gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1032.html.]
Anh thử kéo tay cô qua, nghiêm túc nói, “Trâu Niệm… lúc ôm em ngủ, tôi rất thoả mãn. Một người đàn ông cần một người phụ nữ, đó là điều nhất định, nhưng tôi sẽ không cùng lúc yêu hai người phụ nữ, chỉ một người. Điều này không cần thời gian chứng minh, cũng không cần phải suy đoán, em hoàn toàn có thể yên tâm, tôi chính là người như vậy.
Hơn nữa… bữa sáng em làm rất ngon, tôi cũng rất thích bữa tối. Thật hạnh phúc vì tôi đều được ăn.”
Anh dưng một chút, ngũ quan trầm ổn không dậy sóng. Anh tiếp tục nói, “Trong thời gian ngắn ở bên em, em cho tôi rất nhiều cảm giác ấm áp của gia đình từ trước nay tôi chưa từng có. Đây là lời trong lòng tôi.
Chúng ta vừa quen biết không lâu, tôi nhớ tôi từng nói với em, trong một năm, tôi hầu như đều ăn cơm ở ngoài. Lần trước, ở chung cư của cô Hướng, từng ăn cơm tối em nấu, lúc đó tôi từng nghĩ, có thể mỗi ngày đều như thế này được không. Ăn cơm em nấu, ngắm em, buổi tối ôm em ngủ —— nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại. Tôi lấy gì ra để khiến em làm như vậy?”
Mê Truyện Dịch
“Tôi…”
“Nghe tôi nói hết đã.” Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Trâu Niệm gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị yên tĩnh nghe anh nói hết. Đợi anh nói xong rồi, cô sẽ bắt đầu nói suy nghĩ của cô.
Cần phải nói rõ để ra một kết quả.
Trâu Niệm không dám nhìn anh bởi vì cô không biết lúc nào anh sẽ chuyển ý, nói ra những lời tuyệt tình.
Nguyễn Duật Nghiêu vốn định châm một điếu thuốc, nhưng anh nhấc điếu thuốc và bật lửa lên, ngậm điếu thuốc bên khoé môi chuẩn bị châm, đột nhiên anh lại đặt xuống.
Trâu Niệm chú ý đến tình tiết này…
Hoạt động tâm lý của anh là gì, tại sao lại đặt xuống không hút nữa.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn Trâu Niệm, một người phụ nữ không phải vợ anh, “Ông nội tôi và cha tôi đều đang giục tôi sinh một đứa con. Nhiều năm như vậy tôi không có con, bởi vì tôi không biết mẹ của con tôi là người thế nào. Tôi từng nói, hôn nhân không quan trọng với tôi. Trong cuộc hôn nhân của tôi, sự tính toán và sự lợi dụng lẫn nhau chưa từng dừng lại. Đoạn hôn nhân này rất thất bại. Khi ông nội và cha tôi khuyên tôi sinh một đứa con của nhà họ Nguyễn, trong lòng tôi nghĩ nếu đoạn hôn nhân này của tôi đã thất bại rồi, thì con của tôi sẽ có ở đoạn hôn nhân thứ hai. Linh hồn và thể xác của tôi chưa từng tham gia vào cuộc hôn nhân với Trác Địch, thứ tham gia chỉ là ba chữ Nguyễn Duật Nghiêu ở trên giấy đăng ký kết hôn mà thôi.