Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 9: Khổ nhục kế
Cập nhật lúc: 2025-11-05 12:01:38
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Giang Tâm đưa tay sờ lên con d.a.o thớt, mặt đầy sát khí trừng mắt Kiều Cửu Vượng: "Ông động bác cả một cái nữa xem!"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lôi Hồng Hoa đang nhắm mắt gào , bỗng cảm thấy vật gì đó lạnh ngắt kề cổ. Bà mở đôi mắt " nước mắt" của , lập tức sợ đến suýt ngất, cả như con gà mái bóp cổ, kêu "cạc cạc cạc".
Kiều Hữu Tài cũng kinh hãi: "Giang Tâm, đừng con! Đừng chuyện dại dột! Con bình tĩnh !"
Lưu A Phương thì thể mềm nhũn, suýt ngã quỵ. Bà oán hận liếc ông chồng công công ở cửa. Lôi Hồng Hoa độc phụ thì đành, Kiều Cửu Vượng là ông nội ruột của Giang Tâm, mà ép con bé đến nước .
Chuyện mà đồn ngoài, đời Giang Tâm coi như hỏng. "Huhu, Giang Tâm, con , con đưa d.a.o cho , đừng bậy."
Ngọn lửa giận mặt Kiều Cửu Vượng lập tức tắt ngấm, ông dám thẳng ánh mắt đầy hận thù của cháu gái. Ông chỉ thể sang Kiều Hữu Tài, quát khan: "Kiều Hữu Tài, mày xem mày sinh cái thứ nghiệt..."
"A a a ~" Kiều Cửu Vượng còn hết, con d.a.o trong tay Kiều Giang Tâm ấn mạnh hơn cổ Lôi Hồng Hoa, dọa bà la hét như heo chọc tiết.
Kiều Cửu Vượng xì ngay lập tức. Ông căng thẳng Kiều Giang Tâm: "Mày rốt cuộc gì? Chuyện đồn ngoài, mày còn gả nữa? Bà nội mày dù cũng là trưởng bối, mày xem mày cái gì, đây là ngỗ ngược, bất hiếu, là tội với trời!"
Kiều Cửu Vượng thở hổn hển: "Nếu là ngày xưa, hành vi của mày, đập c.h.ế.t cũng oan. Mày sống nữa, thì cũng nghĩ cho ba mày chứ!"
Kiều Giang Tâm lạnh mặt: "Chỉ cần còn đường sống, ai mà sống tử tế? Ông như mù, che chở cho mụ độc phụ , thấy cả nhà chúng sống khổ sở thế nào ?"
"Bác cả con và ba con tính tình hiền lành, ông mưu tính cái gì, chứ đừng tưởng con . Lôi Hồng Hoa thấy mất một con gà, hỏi han, giơ cán bột lên là đòi đập bụng con."
"Lần nhà mất gà, bà cũng túm tóc con đánh. Kết quả thì ? Thằng Nhị Cẩu Tử nó còn đến tận nhà cảm ơn Kiều Kiến Quốc (chú Tư) mời bọn nó ăn gà."
"Mẹ con đ.á.n.h oan, Lôi Hồng Hoa một câu xin cũng . Lần cũng ! Bà chẳng ba con với bác cả đều tuyệt tự, để cả đời trâu ngựa cho Kiều Kiến Hoa (chú Ba), Kiều Kiến Quốc (chú Tư) ?"
"Lôi Hồng Hoa, mụ độc phụ , lấy ba con với bác cả đá kê chân cho Kiều Kiến Hoa, Kiều Kiến Quốc. Ông đừng là ông . Cùng là con ông, ngày thường ông thiên vị, chúng con nhịn. ông chặn đường lui của ba con và bác cả để tác thành cho hai thằng con út... Ông nội, con thỏ dồn cũng sẽ c.ắ.n đấy!"
Kiều Giang Tâm mắt đỏ ngầu: "Ông chỉ thấy con đ.á.n.h Lôi Hồng Hoa, nhưng ông thấy bà giơ cán bột đ.á.n.h bụng con ? Bà ý đồ gì, ông đừng ông !"
"Không, ông chắc chắn ! Nếu , ông thẹn quá hóa giận mà đ.á.n.h bác cả con!"
Kiều Cửu Vượng mặt đen như đ.í.t nồi: "Đều là một nhà. Bà nội mày cũng là trưởng bối, bà già , đầu óc hồ đồ, dù hiểu lầm gì, thì cũng từ từ ..."
Kiều Giang Tâm giơ d.a.o dí cổ Lôi Hồng Hoa, tay tát thẳng mặt bà : "Ai thèm là một nhà với bà ! Ai thèm là một nhà với cái mụ độc phụ đến đứa trẻ sinh cũng tha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-9-kho-nhuc-ke.html.]
"Á... Ông già ơi, huhu...", Lôi Hồng Hoa tát chảy cả nước mắt nước mũi, giơ tay cầu cứu Kiều Cửu Vượng.
Kiều Cửu Vượng tức nổ đom đóm mắt: "Mày rốt cuộc gì?"
Kiều Giang Tâm ông chằm chằm: "Chúng con gì, ông ? Chúng con tự giành lấy một con đường sống!"
Kiều Cửu Vượng sang Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài: "Hai đứa mày cũng nghĩ ?" Hai em liếc , gì.
Kiều Cửu Vượng cảm thấy tôn nghiêm gia chủ của khiêu khích nghiêm trọng, nhưng ông ráng nén giận: "Được, tao đồng ý chia nhà!"
Mặt Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài sáng lên. Lưu A Phương vội nhân lúc con gái chú ý, lao lên nắm lấy tay cầm d.a.o của cô: "Giang Tâm, ông nội con , mau bỏ d.a.o xuống."
Lôi Hồng Hoa thoát nạn, lập tức "hồi sinh", bà trốn lưng Kiều Cửu Vượng, gào lên: "Lũ bạch nhãn lang vong ơn bội nghĩa! Muốn chia nhà , chúng mày tự cút ! Cái nhà một xu một cắc cũng là của tao với ông nội mày! Đáng đời chúng mày tuyệt hậu!"
Kiều Hữu Tài tức giận, tiến lên một bước: "Lôi Hồng Hoa, bà một câu nữa xem! Bà là trưởng bối, đ.á.n.h bà, nhưng thể đ.á.n.h thằng Ba, thằng Tư!"
Kiều Cửu Vượng , xoay đ.ấ.m cho Lôi Hồng Hoa một phát, khiến bà lảo đảo mấy bước, miệng thì mắng: "Đồ đàn bà gây chuyện! Xem tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày ! Hôm qua tao với mày thế nào? Mày coi lời tao như gió thoảng bên tai ?"
"Hôm qua tao cảnh cáo mày, Hữu Phúc, Hữu Tài với Kiến Hoa, Kiến Quốc như , đúng ? Mày nhất định quậy cho cái nhà tan nát mày mới lòng ? Mụ già c.h.ế.t tiệt! Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày! Tao cho mày hại con tao, tao cho mày ly gián cha con chúng ! Mày xem mày chuyện ! Sao tao cưới cái thứ mầm mống tai họa như mày về!"
Kiều Cửu Vượng mắng, tay cũng nghỉ, đ.ấ.m Lôi Hồng Hoa túi bụi, khiến bà trời đất.
Vợ chồng hàng xóm tiếng, vội chạy sang can ngăn: "Trời ơi, sáng sớm tinh sương đ.á.n.h nữa ? Ông Kiều, ông Kiều, mau dừng tay, gì từ từ ." "Hữu Phúc, Hữu Tài, hai đứa đó gì? Mau kéo ba chúng mày ~"
Kiều Giang Tâm nhíu mày. Để chia nhà, vợ chồng Kiều Cửu Vượng đúng là hạ vốn, đến cả khổ nhục kế cũng dùng. Cô sang ba và bác cả, quả nhiên, cả hai đều chút d.a.o động.
Đánh Lôi Hồng Hoa một trận xong, Kiều Cửu Vượng như thể nhặt thể diện, ông thở dốc ghế giữa sân. Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài bên cạnh, an ủi một cách gượng gạo.
Kiều Hữu Tài: "Ba, thôi ba, đừng giận nữa, tức giận hại ." Kiều Hữu Phúc: " , ai..."
Mắt Kiều Cửu Vượng lóe lên sự tính toán, giọng ông cũng nghẹn ngào: "Tao giận ? Cái nhà yên của tao mụ đàn bà ngu xuẩn quậy cho tan nát. Chúng mày là con ruột tao, mà nó dám bắt nạt chúng mày ngay mắt tao, tao tức ?"
"Hôm qua tao cảnh cáo nó, tao hai đứa mày lớn hơn, đây Kiến Hoa, Kiến Quốc còn nhỏ, chúng mày nhường là . Giờ chúng nó lớn , đều là con tao, công bằng!"
"Chúng mày tưởng ba hồ đồ ? Bao năm nay chúng mày lụng, ba đều thấy, đều ghi tạc trong lòng. Nếu hai em chúng mày chịu khó, nhà như bây giờ. Ba hiểu, là ba nợ chúng mày, chúng mày trách ba cũng là ..."