Cô đầu , như nhớ điều gì đó mà nhíu mày, nghi ngờ : “Chẳng lẽ là do chồng cũ của mày ? Hắn sốt ruột cắt đứt quan hệ với mày mà còn mày khó xử ư?! Đồ chó má!”
Lục Tỉnh Ngôn nữa che tai con trai, đó, trong đôi mắt to tròn vô tội chớp chớp của thằng bé, cô im lặng một lát nhẹ giọng : “Chắc , đến mức đó.”
Lý Thi Doãn bĩu môi: “Có gì mà đến mức đó chứ, chuyện gì mà ?”
Lục Tỉnh Ngôn ánh mắt tĩnh lặng, cô nhàn nhạt : “Anh là sẽ bận tâm vì những chuyện như . Thông thường, lười để ý những chuyện , cũng quan tâm, nên sẽ những việc vô vị như thế.”
Trong cuộc hôn nhân dài đó, điều đầu tiên Mục Thời Xuyên dạy Lục Tỉnh Ngôn chính là.
Lờ , chính là đòn tấn công nhất đối với một .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Và Mục Thời Xuyên, chính là giỏi nhất trong việc sử dụng vũ khí .
Lục Tỉnh Ngôn khẽ .
Cô cũng ngờ, lý do đầu tiên để loại trừ Mục Thời Xuyên, là vì sự lạnh lùng của .
Chương 37: Anh như .
Giờ ăn tối, trợ lý của Lục Tỉnh Ngôn gọi điện đến, kể cho cô ngọn nguồn về câu hỏi ác ý chiều nay.
Về tin tức cô ly hôn, cả mua lẫn bán.
Người bán là bạn gái của Khúc Phong – đối tượng xem mắt mà cô gặp ở trung tâm thương mại hôm đó. Còn mua là Thành Lập Minh, xích mích lời qua tiếng với cô tại bữa tiệc tối qua.
Tin tức do cô Trương Vũ Giai bán cho phóng viên, phóng viên khi nhận tiền của Thành Lập Minh cho nổ tin chiều nay.
Vế thì cô hiểu, nhưng vế khiến cô chút khó hiểu.
Lục Tỉnh Ngôn màn hình điện thoại, im lặng một lát, ngẩng đầu hỏi Lý Thi Doãn: “… Trương Vũ Giai là ai?”
Lý Thi Doãn cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác: “Là ai?”
Lục Tỉnh Ngôn gãi đầu: “Bạn gái của Khúc Phong đó, đắc tội gì với cô ? Thư ký Giang chuyện của là cô bán cho phóng viên .”
Lý Thi Doãn nhíu mày nghĩ nửa ngày, cũng thể nhớ cái tên . Lục Tỉnh Ngôn xua tay: “Thôi bỏ , quan trọng.”
Tiêu Cảnh Minh bên cạnh các cô, bình tĩnh một loạt hành động , bất lực : “Các cô đúng là…”
Lục Tỉnh Ngôn nghiêng đầu: “Cái gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-khan-cap/chuong-87.html.]
Tiêu Cảnh Minh mắt cô, cân nhắc từ ngữ: “… Quá sắc sảo?”
Lục Tỉnh Ngôn thờ ơ bĩu môi: “ lớn ngần , đắc tội thì nhiều vô kể. loại vô cớ gây sự, ngang ngược vô lý, thì việc kết oán với khác đều là nguyên nhân, lý cứ.”
Cô mặt , cực kỳ nghiêm túc : “Vì là trách nhiệm của riêng , cũng vấn đề của , tại ghi nhớ, bận tâm, hổ thẹn chứ?”
Trong quá trình trưởng thành của Lục Tỉnh Ngôn, đương nhiên cô là ai gặp cũng yêu quý.
Cô thường xuyên gặp những thích , nhưng cô bao giờ vì thế mà buồn bã tổn hại sức khỏe. Cô sẽ tự kiểm điểm, nhưng tuyệt đối ôm đồm đến mức thỏa mãn tất cả kỳ vọng của khác đối với .
Giống như khi đối mặt với của Mục Thời Xuyên, Vũ Tình.
Cô là con dâu ưng ý trong lòng Vũ Tình, cô cũng nếu thuận theo sẽ khiến mối quan hệ chồng nàng dâu bớt căng thẳng hơn.
cô .
Nếu Lục Tỉnh Ngôn chỉ vì một thích mà biến thành hình mẫu họ yêu thích, thì Lục Tỉnh Ngôn còn là Lục Tỉnh Ngôn nữa.
Tiêu Cảnh Minh lặng lẽ lắng , gương mặt cô trông đáng yêu lạ thường khi chuyện nghiêm túc, khẽ bật .
Anh đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng: “Tỉnh Ngôn, cô đúng, nhưng…”
Tiêu Cảnh Minh bất lực cô: “Cô dữ quá.”
Lục Tỉnh Ngôn: “… Xin .”
Tiêu Cảnh Minh cố ý trêu chọc cô, điều ngay lập tức khiến khí trong phòng riêng trở nên sôi nổi hơn nhiều, còn Lục Tỉnh Ngôn rõ ràng vì câu đó của mà chút hổ, trở nên tự nhiên.
Ăn tối xong, Lý Thi Doãn cố ý tạo gian riêng cho họ, nên nắm tay Vân Lãng, vẫy tay với Lục Tỉnh Ngôn: “Mày ăn nhiều quá đấy, mau ngoài dạo với Tổng giám đốc Tiêu để tiêu cơm .”
Lục Tỉnh Ngôn cô đẩy ngoài, tủi bặm môi, cô ăn nhiều quá hồi nào chứ.
Lý Thi Doãn cho cô cơ hội phản bác do dự, liền xách thằng nhóc con của cô thẳng trong khách sạn, để Lục Tỉnh Ngôn chút bối rối Tiêu Cảnh Minh.
Tiêu Cảnh Minh một lọn tóc của cô gió nhẹ thổi bay, mỉm , mãi đến khi Lục Tỉnh Ngôn vùi đầu một đoạn đường mới hỏi: “… Tỉnh Ngôn, khiến cô khó chịu ?”
Lục Tỉnh Ngôn rõ ràng khựng một chút, do dự gãi đầu. Tiêu Cảnh Minh sớm nhận đây là thói quen của cô.
Lục Tỉnh Ngôn ánh mắt , cúi đầu đôi dép đang mang: “Không , chỉ là…”
Tiêu Cảnh Minh mỉm cô, cô nốt phần còn : “Chỉ là quen lắm khi ở cạnh đàn ông ?”
Lục Tỉnh Ngôn cảm thấy như một bong bóng chọc thủng trong lồng ngực, cô bặm môi, khẽ đáp: “Ừm.”