Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:45:38
Lượt xem: 0

Tôi đưa tay lên gãi gãi đầu vừa mỉm cười vừa bĩu môi nói trong e thẹn

--Ừ thì.tôi.. ý lộn em..Tại lúc đi bà chủ có dặn không cho em lên đó, mà lần trước em lên một lần bà chủ đã đánh em rất nhiều, còn cấm ko cho em đặt chân lên nữa

-Bà ta đánh em? Rồi em có bị thương không hả?

-Ơ không sao, em không sao mà anh đừng hỏi lớn tiếng thế chứ?

--Tại anh lo cho em, à Lần đó em lên có thấy điều gì lạ không?

Tôi ra điều suy nghỉ một lúc mà tự nhiên trong lúc suy nghĩ về trên đó, ćả người tôi cũng thoáng rùng cả mình,mãi một lúc tôi mới trả lời anh

--Trên đó ghê lắm, chẳng được dọn dẹp gì cả, mà ở đó còn đặt một bàn thờ của ai nữa.

--Bàn thờ à? của ai em biết không,?

Tôi lắc đầu

--Không? lúc đó em định đi lại xem rồi mà bà chủ lên, nên em không xem được!

Lần này chính anh lại là người im lặng suy nghĩ. một lúc sau anh mới trả lời tôi, trong giọng nói hơi run run như đang kìm nén

--Có lẽ là bàn thờ của mẹ anh, vì khi mẹ anh mất anh còn đang nằm viện nên anh không dự đám tang mẹ được. Và khi anh được đưa về nTùng đã bị bà ta tống anh vào phòng này luôn rồi

Trong giọng anh lạt đi có chút xót xa khiến tâm tư tôi cũng vì thế mà nặng nề..nếu không hỏi rõ mọi chuyện thì thắc mắc không được giải đáp,còn cứ nhắc lại tôi lại có cảm giác như mình là 1 tội đồ trong chuyện này,dù rằng tôi chẳng biết chút gì cả nhưng điều đáng nói người liên quan lại là chính mẹ ruột của tôi.

Tôi thở dài thườn thượt

--Chắc là vậy, nhưng tại sao bà chủ lại không cho ai được lên đó, không lẽ còn ẩn chứa điều gì bí ẩn nữa à?

Lần này lại là Dũng lắc đầu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-72.html.]

--Anh chưa nghĩ ra.

Tôi ngừng lại e dè nhìn anh hỏi tiếp

--Mà em có thắc mắc này anh cho em hỏi nha?

Anh hơi ngạc nhiên với thái độ của tôi

nhưng anh vẫn mỉm cười gật đầu, hai tay anh nTùngn nhã đặt trên bàn, thong thả thẳng lưng tựa vào ghế, đôi chân dài tới mức dù tôi ngồi khoảng cách rất xa anh nhưng anh duỗi thẳng chân cũng đã nhích tới tôi rồi..Thấy anh chịu cởi mở nên tôi liền thật thà hỏi

--Em tò mò nên muốn hỏi thôi nhưng em giao trước anh đừng có buồn nha, vì anh mà buồn em cũng thấy buồn theo nữa!

--Thắc mắc chuyện gì em cứ hỏi, anh hứa sẽ không buồn đâu?

--Anh nói lúc đó anh bị liệt vậy sao anh có thể khỏi được mà không ai biết vậy.Với lại lúc em mới lên này em có nghe Ngọc nói anh chẳng cho ai tiếp xúc với anh cả,đến nổi họ đem cơm lên anh đều bắt họ phải để ngoài cửa ko được tự tiện vào phòng anh..Vậy một mình anh sao anh xoay sở được, rồi lúc anh tắm thì sao hả? ai thay đồ... cho anh.?

Tôi hỏi xong mà tim cứ phập phồng lo sợ,cứ sợ nhắc lại chuyện cũ lỡ may anh chạm mạch rồi lại điên lên chửi tôi nữa nên tôi cũng dè chừng lắm, may sao tôi len lén nhìn thấy sắc mặt anh vẫn Tùng thản tôi mới nhẹ lòng mà thở phào?

Dũng trả lời

--Nếu anh nhớ không nhầm lần anh và mẹ anh bị tai nạn tới nay gần 5 năm thì phải.Sau lần đó vì cái c.h.ế.t của mẹ khiến tâm lý anh bị kích động sinh ra tự kỷ,đôi chân anh bị bánh xe cáng qua gảy mấy khúc da thịt đều bị dập cả. Mấy lần phẫu thuật cứ tưởng anh đã c.h.ế.t rồi chứ không sống nổi đâu.

với lại thời gian đó anh nằm nhiều chẳng tập đi lại nên lúc mổ lấy inox trong chân ra anh không đi được.

Dũng dừng lại bất giác anh cười gượng, gương mặt chất chứa niềm u uất, giọng nói thêm vài phần căm phẫn

--Bởi vậy nên họ đã nghỉ anh suốt đời trở tTùngnh một thằng tàn phế rồi

Anh vừa nói anh vừa đưa tay kéo chiếc quần âu đang mặc lên cho tôi xem.Tôi sững sờ nhìn, trước mắt tôi đôi chân anh dù đã lành nhưng vết mổ vẫn còn để lại sẹo rất rõ dù ẩn sau rất nhiều lông chân của anh nhưng sẹo vẫn lồi cả thịt lên rất nhiều.

Tôi nhìn thôi đã thấy rất đau lòng rồi không nghỉ anh đã chịu đựng hay đến vậy. Vậy mà bao lâu nay tôi cứ nghĩ những gì mẹ con Tùng gây ra cho tôi ,tôi chịu đựng mấy năm trời là rất hay rồi thế nhưng bây giờ đem so với anh tính ra nỗi đau của tôi chằng là gì cả..tự dưng tôi thấy thương anh quá,nước mắt vô thức tuôn trào ra đầy hai bên má chẳng kiềm được

Loading...