Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:40:52
Lượt xem: 0
Con khốn nạn, mà ra đường đã nói xấu tao thế nào? Tại sao mọi người lại chửi tao là quân thất đức kia hả? Có phải là mày, là mày gieo tiếng ác cho tao có đúng không hả?
Bị đánh bất ngờ chưa kịp né tránh nên trong tình cảnh này tôi chỉ biết vội đưa tay lên ôm lấy đầu mình mà hoảng hốt van xin. Giọng tôi yếu ớt nói
-Con có làm gì đâu mẹ, con van mẹ. Xin mẹ dừng tay lại đừng đánh con mẹ ơi.
Mẹ chồng tôi mặc cho tôi van xin khản cổ, bà càng tiếp tục ghì mạnh đầu tôi rồi kéo lại ngay cái lu đựng nước sau đó nhận đầu tôi xuống,gương mặt bà hung hăng, khóe miệng rít lên những lời tàn độc
-Không có gì nè, tha cho mày nè,tha cho mày nè. Con khốn nạn, dám nói xấu tao hả. Hôm nay tao trừng phạt mày chỉ bao nhiêu đó thôi, nếu mày còn lần sau thì mày hiểu số phận rồi đó.Khôn hồn thì biết thân biết phận lại đi?
Để tôi ngụp lặn trong nước một lúc cho đến khi Chưởi xong bà lạii kéo dựng đầu tôi lên rồi đẩy mạnh tôi ngã xuống đất rồi liền ngúng ngoẩy phủi tay đi vội ra ngoài, lúc ngang bếp thấy nồi cá kho do lúc nảy tôi đang kho không kịp tắt lửa nó bị khét thế là bà hất đỗ tanh bành luôn. Trong miệng còn không ngừng chưởi rủa tôi những câu nói khó nghe, chắc là do đến giờ ăn cơm mà chẳng có gì để ăn nên bà tức giận
Tôi thấy biểu hiện của mẹ chồng mình như thế tôi không khỏi run sợ nhưng ko dám nhúc nhích gì, với lúc này đầu cổ ướt nhẹp do bị ngâm nước lâu hơi ngột nên đành bỏ qua sắc mặt mẹ chồng mình rồi nằm vật ra đó ho sặc sụa, lại còn vừa tủi thân ghê gớm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-7.html.]
Nghĩ lại lời mẹ chồng nói tôi thầm đoán được chắc chắn trong xóm họ đã nói gì với mẹ chồng tôi rồi, tuy tôi cũng biết họ nói tốt cho tôi nhưng mà tôi càng tốt thì chắc chắn đối với mẹ chồng tôi thì càng ngứa mắt, bởi vì bà không cần dâu tốt, bà chỉ cần dâu giàu mà thôi.
Tôi thở dài, ngẩng đầu lên với gương mặt thất thần đầy vết tích. Thiệt tình cái xóm gì mà nhiều chuyện, ý là hồi sáng tôi sợ trước rồi không dám nói gì cả mà họ còn đàm tiếu vậy đó..mà...tôi lại càng ko ngờ rằng mẹ chồng tôi lại độc ác đến mức đó.
Đợi một lúc mẹ chồng ra lại chợ. Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy đi thay đồ rồi dọn dẹp tiếp..dù tủi nhục lắm đó nhưng phận làm dâu con người ta rồi nên tôi nghĩ thôi thì đành nhắm mắt cho qua luôn chớ biết phải làm sao bây giờ, làm sao tôi vùng lên chống đối khi mà bây giờ tôi chỉ là kẻ mồ côi đơn độc trong cuộc sống này, và dù sao nữa thì ngày trước cũng chỉ có mình bà ấy dám cho tôi mượn tiền nên thôi coi như tôi ở đây để trả ơn lại họ vậy? Cứ nghĩ thế mà cho nhẹ lòng
Dọn dẹp xong xuôi mọi chuyện trong nTùng, tôi lại chui vào trong phòng mở cái điện thoại mới mua ra lấp cái sim cũ vào rồi khởi động lên,đăng nhập vào lại facebook.
Chỉ mới một ngày không online mà đọc giả nhắn tin với thông báo hiện lên nhiều lắm..một số người thông cảm họ hỏi tôi bận việc gì sao không thấy đăng chương truyện tiếp. Một phần trong nhóm kín số người lại khó chịu bảo tôi sao đã lấy tiền của họ rồi lại không có trách nhiệm.
Thở dài, tâm tư nặng trĩu, đọc hết thảy từng tin nhắn xong, tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c mình nặng trĩu và áp lực kinh khủng dẫu biết là trăm người trăm ý chẳng phải ai cũng cảm thông cho mình nhưng dù đã gạt đi nhưng mà lòng vẫn buồn.
Vì mọi người hóng truyện, thời gian rảnh lại có hạn thế là tôi đành tạm gác lại những tin nhắn đã đọc và chẳng trả lời ai cả mà vào mục tài liệu lưu trữ tranh thủ viết nốt đoạn 18+ hôm qua viết còn dang dở, tôi cố viết cho xong rồi úp lên nốt để mọi người đỡ trông.
Úp truyện xong tôi cũng liền chỉnh chế độ điện thoại im lặng lại rồi lén nại một tấm gạch trong gốc phòng lên,đào một lỗ trống sau đó chôn chiếc điện thoại của mình xuống đó rồi lấp lại cẩn thận, vừa lén lút làm mà mắt tôi lại dáo dác nhìn xung quanh vừa rung, vừa sợ xem có ai phát hiện không? còn lại cái túi với hộp đựng điện thoại thì tôi đem đốt đi để phi tan mọi thứ vì sợ chồng mình lại phát hiện ra sẽ có chuyện chẳng lành, vì viết truyện là niềm đam mê của mình, tôi không muốn nó mới nhen nhóm đã vội bị dập tắt.