Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:45:08
Lượt xem: 0

bà ta sấn tới hai tay dùng lực vã liên tiếp vào hai bên má tôi ,do tinh thần đang hoảng loạn nên tôi cũng chẳng kịp né tránh, cơn mưa tát ập đến gương mặt tôi vô tình lãnh trọng. Gương mặt bà Vân lúc này như con quỷ dữ đôi tay bà đánh tôi không thương tiết ,vừa đánh bà vừa chửi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy

--Mày lên đây làm gì,là ai sai mày lên đây hả. hay mày muốn điều tra chuyện gì của tao. ?

Bà Vân dường như mất Tùng tỉnh đẩy tôi ngã nTùngo xuống, tôi đau đớn cùng với hoảng sợ nên vội ôm lấy cái mặt đang bắt đầu sưng lên của mình. Bên trong miệng vì sợ nên răng môi giật giật rung lên cứ va vào nhau đến độ chảy cả máu, tôi lấp bắp thốt ra câu được câu mất.

--Con không.. có . biết gì cả.. chỉ vô tình con muốn lên này ..dọn dẹp cho sạch thôi...con ..không biết gì hết đó bà ơi.con không biết.

Mặt bà Vân đanh lại, như chẳng hề nghe thấy tôi nói gì, . bà đưa tay chỉ thẳng mặt tôi mà gằn lên

--Tao nói cho mày biết mày muốn ở yên ổn trong căn nTùng này thì tốt nhất nên biết thân biết phận của mày đi tao bảo làm gì thì phải nghe theo nấy. và bây giờ thì cút.cút xuống dưới cho tao. Tao cấm mày từ nay không được vác xác lên đây một lần nào nửa, nếu còn không biết an phận tao sẽ cho mày biến mất khỏi trái đất này luôn đó...

--Dạ con ko dám,con không dám nữa bà ơi,

--Còn không mau biến đi.

Tôi vội vàng bò dậy,nhưng đôi chân cứ mềm nhũn chẳng đi được. Một phần nhìn bà Vân bây giờ rất ghê làm tôi mất cả hồn viá, cứ thế tôi lếch từ từ xuống mà hồn phách như tan đi mất luôn rồi

.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-55.html.]

...Tôi chẳng biết mình trở xuống phòng bằng cách nào vì thật sự đến giờ khi ngồi ngay ngắn trên giường tôi vẫn còn ám ảnh bởi gương mặt hung dữ của mẹ..... à...à mà không.. tôi phải gọi là bà chủ mới đúng.

Đưa tay lên sờ mặt tuy là bị bà tát đau đấy nhưng cũng chẳng bằng nỗi đau sâu trong lòng tôi phải chịu đựng

từ bây giờ tôi chính thức ước gì bà ấy chưa từng là mẹ tôi hoặc giá như ông trời đừng cho tôi ǵ́ặp lại để ký ức về tình mẹ thiên liêng vấn được lưu giữ thật đẹp trong tim tôi, trời xui tôi ǵ́ặp lại bà để làm gì khi ngươi ta biết họ vẫn còn một đứa con gái nhưng họ tuyệt nhiên không thừa nhận rồi lại độc ác tới nỗi ra tay chẳng chút nương tình thế này..

Nhìn mình trong chiếc gương nhỏ, tôi đưa tay lên tém mấy sợi tóc tém vào vành tai. Gương mặt bầu bĩnh ngày nào bây giờ trông lạ hẳn, đến tôi còn ko nhận ra mình nữa, tóc tai ướt nhẹp mặt mũi bầm dập, dưới miệng vết m.á.u vẫn chưa khô, đến tôi còn phải công nhận là sao số tôi lại đen đủi đến vậy luôn? đi tới đâu là bị thương tới đấy. giống kiểu mình là híện thân của sao chỗi vậy

----''

.Ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Tôi đi ra mở. con Ngọc đứng ngoài nhìn thấy tình hình thảm hại của tôi chắt nó hả dạ lắm,mặt nó tươi rối hẳn ra,.trên miệng thoáng ý cười mỉa nhưng khi thấy tôi nhìn lại nó liền thu về hắng giọng nói

--Bà chủ đưa em lọ thuốc bảo chị thoa cho mặt bớt sưng đấy , với lại bà bảo chị dọn đồ qua ở với cậu Dũng luôn đi,.trong vòng một tháng chị dùng chiêu trò gì không cần biết và quan trọng là phải có thai với cậu. Còn không bà chủ sẽ đổi người và tống cổ chị ra đường đó

Đôi mắt nó nhìn tôi dấy lên sự ghen tức nên khi nhận lọ thuốc từ tay nó tôi cũng rụt rè lắm.Nó đưa xong cũng liền đi một lèo xuống dưới chẳng đợi tôi nói lời nào

Cầm lọ thuốc trong tay, tâm tư tôi trĩu nặng hẳn sau khi cẫn thận đọc kỷ công dụng của thuốc tôi mới dám bôi lên mặt.. Thật sự sống trong nTùng này mới hai ngày mà tôi đã sanh ra cảm giác đa nghi rồi. thấy gì cũng sợ người ta hại mình nên tôi tự dặn mình phải cẩn thật với tất cả không được ỷ y nữa.

Biết thuốc này an toàn tôi yên tâm sử dụng và sau khi da tôi trực tiếp được bôi thuốc cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận là da mặt tôi rất mát. Sau đó đau rát từ từ được giảm dần.

Bôi thuốc xong tôi nằm xuống giường ngủ thiếp đi luôn,là do công dụng của thuốc hay do tôi mệt quá cũng chẳng rõ nhưng đến lúc tôi tỉnh dậy nhìn ra hướng cửa sổ trời đã tối mịt, cái bụng tôi bên dưới reo lên.

Loading...