Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:43:14
Lượt xem: 0
Đến 7h tối,theo như lời Ngọc nói thì giờ này tôi được phép lên phòng vệ sinh cho cậu Dũng đó để cậu ta đi ngủ..theo như chiều giờ tôi quan sát thì có lẽ đúng như lời Ngọc nói, một ngày chỉ được vào phòng đấy 2 lần, còn buổi trưa hay buổi chiều đem cơm lên cho cậu tôi chỉ thấy con Ngọc bưng lên rồi để trước cửa phòng chứ cũng ko được vào phòng nửa.
Ngọc nhìn tôi còn đang đứng chần chờ,quả đồng hồ đã điểm 7h 5p mà tôi chẳng đi lên phòng, Ngọc đang ngồi thay nước mấy Tùng hoa liền cau có lớn giọng
--Này chị Trang, chị không nhớ em nói gì à, chị không định lên vệ sinh cho cậu Dũng à,qua giờ rồi đấy.
Tôi để ý thái độ Ngọc Tùng thường nói chuyện cũng được với tôi lắm,nhưng khi liên quan đến cậu hai nTùng này cô ấy giống kiểu rất chi là quan tâm luôn đó,không phải quan tâm Tùng thường mà là rất rất quan tâm luôn..
ngặt nỗi quan tâm là 1 chuyện nhưng công việc này lại ko phải phận sự của cô ấy nên dù muốn lắm Ngọc vẫn không thể làm gì được.
Thấy Ngọc ra vẻ khó chịu tôi cũng chẳng dễ chịu chút nào,một phần lúc trưa bị dọa một phen hú hồn rồi, trên trán vết thương còn đang đau âm ỉ nửa, giờ mà vác xác lên có khi ngày mai tôi không thấy mặt trời nửa luôn chứ chẳng đùa, thế nên mắt tôi dán lên trên phòng, nhưng đôi chân lại cứng đơ không dám bước.
Thấy tôi cứ thụt thò đứng im không có dấu hiệu nào là muốn đi,Ngọc liền đi tới quơ quơ tay trước mặt tôi
--Này chị nghe em nói không hả, lên nhanh đi. không khéo cậu lại khó chịu đó.
--À. à chị chị lên liền.
-Lên đi.
Tôi rụt rè,đôi chân từ từ bước lên cầu thang mà chân tôi như mang cả tảng đá nặng, trống n.g.ự.c cứ đập thình thịch,lên tới cửa phòng mà tôi còn run,cánh tay cứ đưa lên rồi hạ xuống. Cứ tưởng tượng cánh cửa vừa mở ra lại có vật gì bên trong lại được ai đó vứt ra tiếp mà tôi đã thấy rùng mình rồi...
Đứng trước cửa, tôi hít một hơi đầy, cánh tay đưa lên gõ gõ cửa phòng sau đó đẩy nhẹ cánh cửa ra mà đôi mắt cứ nhắm lại ,miệng cứ lảm nhảm cầu nguyện cho đừng có chuyện gì xảy tới nửa.
1s
?2s
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-42.html.]
3s
Từng giây trôi qua,không gian vẫn im thin thít, chẳng có gì lạ, tôi thở pTùngo, thấy có vẻ an toàn rồi,tôi mới từ từ mở mắt ra,trong phòng ánh đèn đã được bật .
Ánh sáng đèn màu vàng làm tăng cảm giác dễ chịu cho người nhìn vào, tôi len lén nhìn thẳng vào trong,trên chiếc giường lớn có người đang nằm,trên tay cầm một quyển sách che lấy đi khuôn mặt…không biết là còn trẻ hay lớn tuổi nhưng nghe Ngọc xưng cậu nên tôi cũng xưng hô theo.
Tôi lại hít 1 hơi thật sâu cho tâm trạng mình thoải mái rồi cẩn thận bước vào,đứng dưới đầu giường tôi nhỏ nhẹ lên tiếng
--CTùngo..cTùngo cậu,tôi ..tôi mới đến làm.
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi đối diện với người trước mặt không khỏi làm tôi lo sợ,cảm giác căn phòng cực kỳ lạnh lẽo mà có lẽ là do người đang nằm đó phát ra..
--Làm việc cô cần làm đi.
Giọng nam điềm đạm trầm ấm cất lên,tuy chỉ nói mấy từ nhưng cũng khiến cho không gian dễ thở hẳn,tôi từ từ ngước mặt lên,người nằm đó cũng vừa hay buông quyển sách trên tay xuống,gương mặt nam tính phút chốc hiện ra, nhưng hình như người đó lớn tuổi hơn tôi thì phải, nhìn già dặn lắm.
Tầm mắt tôi cũng vô tình dán vào khuôn mặt ấy sửng người mất mấy giây, tôi không khỏi thầm khen trong đầu mình là anh ta...à không người ta chắc lớn tuổi rồi, cậu...à phải gọi là chú mới đúng, chú ấy...đẹp thật dù biết chú bị liệt nhưng thần thái không khỏi làm người bên cạnh phải xuýt xoa.
Thấy tôi cứ đứng nhìn mãi chắc chú cũng khó chịu. Hai đầu lông mày cau lại cao ngạo lên tiếng
--Tôi biết tôi đẹp rồi không cần cô nhìn đến mức trên mặt nổi chữ lên như vậy đâu.
Tôi giống như kiểu bị nhột ấy,liền thoát khỏi dòng suy nghĩ đưa tay lên vội lau mặt thật lẹ cho đến khi thấy chú nhìn tôi nhếch mép cười tôi mới biết mình bị chú trêu rồi.
Cảm giác hơi bị quê khiến tôi thấy xấu hổ lắm, gương mặt phút chốc đỏ bừng,tôi liền cụp mắt xuống nhanh chóng đảo qua chuýện khác
--Giờ con...con.. phải làm gì hả chú?