Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:40:47
Lượt xem: 0

Tùng với mẹ chồng liên tiếp chửi rủa tôi một cách thật quá đáng và tàn nhẫn. Chửi một lúc xong rồi là mạnh ai nấy về lại giường mà ngủ, mặc kệ tôi bị thương hay oan ức thế nào họ cũng chẳng màng tới, mà tính tôi thì từ nhỏ đã lầm lì ít nói với lại nhịn nhục quen rồi nên tôi cũng làm biếng mà giải thích, và dù tôi có giải thích rằng đó là tôi chỉ đang viết truyện thì liệu họ có tin lời tôi nói hay là không?

Trong giây lát cả gương mặt tôi sưng húp, khóe miệng lại bị tét một đường dài rỉ m.á.u nhức ơi là nhức, thêm do lúc nảy từ trên giường té xuống mà cơ thể lại đau thêm tê tái..

Vừa tủi thân, vừa khóc, vừa sợ lúc này mà trèo lên giường lại chọc cho Tùng khó chịu nửa nên tôi đành gượng dậy lếch cái thân tàn mà đi xuống chiếc giường được kê tạm ở nTùng bếp mà nằm đỡ.

Trong không gian im ắng thế này nỗi cô đơn trong ký ức chợt ùa về khiến tôi vừa đau bên ngoài cơ thể lại vừa đau bên trong đến xé lòng.

...CHUYỂN CẢNH QUÁ KHỨ...

Tôi nhớ lại lúc xưa gia đình tôi nghèo đói lắm nhưng cả gia đình lúc nào cũng vui vẻ,dù đói khát ăn cháo rau qua ngày thôi mà chẳng ai than trách điều gì, cha mẹ lại yêu thương nhau hơn.

Nhưng đến năm tôi học lớp 9 thì một ngày nọ , trong một buổi trưa, hôm ấy cha tôi đang đi làm nTùng cho người ta, trưa đi học về giữa đường tôi lại thoáng thấy mẹ tôi đang ôm một va ly đồ rồi leo lên một chiếc xe hơi xịn với người đàn ông lạ mặt.

Tôi sợ hãi cố chạy theo khản cổ gọi mẹ nhưng mẹ chẳng thèm một lần quay lại.

Rồi từ đó mọi người trong xóm bắt đầu đồn ầm lên chuyện mẹ tôi bỏ nTùng theo trai , lúc đó tôi buồn và khóc nhiều lắm,khóc vì mẹ tàn nhẫn bỏ lại cha con tôi mà đi,khóc vì mẹ ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình. Tôi đã tự hỏi rằng tại sao mẹ mình lại có thể làm chuyện như thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-4.html.]

Câu chuyện trôi qua, mấy ngày sau đó tôi vẫn cố hy vọng là mẹ sẽ trở về với gia đình nhưng tôi càng hy vọng tôi lại càng thất vọng

Cùng thời điểm đó, vì sự phản bội của mẹ nên ba tôi đau buồn một thời gian dài rồi ba sinh bệnh bị tai biến luôn.

Đời trớ trêu và luôn tàn nhẫn với người trong lúc nguy khó, lúc đưa ba vào viện trong tay tôi không có nỗi một ngàn đồng, tôi phải chạy ngược chạy xui nhưng họ chẳng ai chịu cho tôi mượn cả vì họ sợ gia đình tôi nghèo không có khả năng để trả, nhưng rồi trời cũng không tuyệt đường may mắn sau bà Hoa (là mẹ chồng tôi bây gjờ) bà đã tốt bụng đứng ra lên tiếng sẽ cho tôi vay tiền chữa bệnh cho ba tôi

Lúc ấy như một người c.h.ế.t đuối bấu víu được tấm gỗ trôi theo dòng nước. Lại trong lúc gấp wá nên bà nói gì, kêu gì, bảo gì tôi cũng gật đầu cả, mà tôi cũng ngu lắm không để tâm đến lúc ấy bà cho vay số tiền đó ra bao nhiêu tiền lãi nên sau gần ba năm từ bệnh viện về rồi ba tôi mất, thì sang tháng sau bà đã đem gjấy nợ qua bắt tôi phải lấy con trai bà để xóa nợ, nếu tôi không lấy sẽ phải trả lại cho bà một trăm triệu đồng cả vốn lẫn lời sau mấy năm…

Đến bước đường này tôi mới biết hóa ra mình bị lừa, và bà cũng không tốt như tôi thấm nghĩ, nhưng giờ này tôi thân cô thế cô, có muốn thoát khỏi bà cũng chẳng được vì tôi làm sao có có đủ một trăm triệu đồng để trả bà, mà từ lâu do gia đình tôi nghèo dòng họ bà con cũng từ mặt không ngó tới tôi lâu rồi nên giờ có mà nói cũng chẳng ai giúp được. Nên cuối cùng tôi đành cắn răng ưng thuận, lấy một người chồng chẳng hề quen biết để xóa đi số nợ của mình…

….CHUYỂN CẢNH….HIỆN TẠI...

Nằm lăn qua lộn lại với vết thương trên mặt và trong lòng đầy đau đớn nên tôi chẵn thể nào chợp mắt ngủ đuợc…

Thế mà mới tý gà bên nhà hàng xóm đã gáy sáng rồi, tôi lại ngó lên cái đồng hồ quả lắc treo trên tường kim chỉ giờ đã hơn 5h sáng. Uể oải đành gượng ngồi dậy tôi buột tóc, ra sau rữa mặt rồi đi vào đun ấm nước lên sôi để tý mẹ chồng dậy tôi còn pha trà cho bà uống.

Đun nước rồi lại quay sang tôi quét nhà,quét sân sau đó lại lật đật chạy ra đầu ngỏ mua hai phần cháo lòng đem về để sẵn cho mẹ với Tùng chồng tôi dậy ăn sáng rồi đi làm.

Loading...