Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:41:08
Lượt xem: 0

Sau khi nằm phòng cấp cứu sau 1 lúc tôi được đẩy ra ngoài phòng hồi sức.

lúc này hoàn toàn hết thuốc tê nên chỗ vừa may đau lắm,đau đến mức tôi phải gồng người lên mà chịu đựng ,toàn thân cứ toát cả mồ hôi, có lúc tôi lại muốn c.h.ế.t quách đi để khỏe thân xác, nhưng khi nhìn mình đau đớn, còn họ lại sung sướng phản bội mình thì ý chí tôi lại mạnh mẽ muốn sống hơn.

Tôi muốn mình sống để trả thù lại họ, muốn họ phải nhận lấy quả báo mà họ đã gây ra cho tôi...Và cuối cùng tôi suy nghĩ thông suốt rồi. Tôi không muốn mình nhu nhược mà chịu đựng họ nữa, tôi muốn thoát thân khỏi cái gia đình đó càng sớm càng tốt. Tôi nằm ở lại viện đến đầu giờ chiều để nán lại lấy thuốc rồi xong là tôi trốn luôn, Vì bây giờ tôi chẳng còn đồng nào trong túi cả, với lại tôi cũng lo lắng nếu tôi còn ở lại đây thế nào tôi cũng bị mẹ con của Tùng lôi đầu về rồi sống những ngày tiếp theo như địa ngục.

Đời tôi giờ đây tôi không muốn phải cúi loàn trước họ một lần nào nữa cả. Đã từng ngu dại cam chịu cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là mình thì lần tôi đã khôn ra rồi,với bây giờ Tùng cũng đã có bồ bên ngoài tôi mà quay lại chẳng khác nào là tôi dại, dứt khoát ra đi chắc chắn tôi sẽ tìm lại cuộc sống tươi đẹp phía trước.

Khi tôi nói ra suy nghĩ này, cũng có nhiều người trong viện khi biết chuyện tôi bị đánh họ cũng bảo tôi nên xin giấy giám định thương tích rồi thưa mẹ con họ cho họ bồi thường rồi hãy ly dị nhưng nghĩ lại tôi đang thân cô thế cô,còn bọn họ lại đầy tiền thưa ra tòa chưa kịp xử có khi tôi đã bị tẩn trước rồi nên thôi tôi trốn trước rồi tính sau,việc bây giờ là làm sau an toàn trốn đi mới là việc tôi cần làm

.

.

Thế là tôi gắng gượng ngồi dậy dù cho cơ thể đang đau ê ẩm nhưng tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng rồi len lén chạy trốn ra ngoài trong buổi sáng khi mà các bác sĩ và y tá đang bận rộn với các bệnh nhân khác

Cũng mau vì là bệnh viện tuyến huyện nên người ta cũng lơ là lắm, thế là tôi may mắn đi ra ngoài một cách trót lọt nhất,ra khỏi viện tôi liền bắt xe ôm về lại nTùng để lấy ít giấy tờ,vì nếu muốn trốn cũng phải mang theo cái gì để phòng thân, mà tôi cũng tính toán hết rồi,giờ này mẹ chồng tôi đang ở chợ giờ cũng là lúc đông bạn Tùngng nhất nên bà sẽ ko về đâu,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-16.html.]

còn Tùng anh ta cũng vừa vào làm thôi,nếu hên tôi sẽ an toàn mà đi,còn xui thì đành tự chịu vậy.

Chú xe ôm chở tôi tới nTùng xong là tôi liền nhờ chú đứng ngoài đợi tôi dùm với sẳn canh chừng dùm tôi luôn vì trên đường đi thấy bộ dạng tôi tàn tạ chú cũng có hỏi thăm mà tôi thì cũng thật tình kể rõ đầu đuôi câu chuyện nên giờ tôi nhờ chú liền đồng ý ngay

Tôi nhanh chóng đi vào trong nTùng mà tim cứ đập thình thịch cảm giác như mình đang đi ăn trộm vậy đó,..Đi vào trong nTùng len lén nhìn dáo dác xung quanh rồi mới cẩn thận đi nhanh vào phòng quơ vội mấy bộ đồ,giấy chứng minh,với cái thẻ atm sau đó là moi tấm gạch lên lấy chiếc điện thoại,từng Tùngnh động của tôi điều rất nhẹ nTùngng,dứt khoát nhưng cũng sợ lắm, tim cứ đập thình thịch dồn dập, vì trong hoàn cảnh này mà không may Tùng về đến là xem như tôi có chạy cũng không thoát chết..

Lấy xog tất cả tôi thở pTùngo liền thay bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình trên người ra rồi mặc vào bộ đồ thường ngày của tôi ,lấy cái nón rộng vành đội lên đeo thêm chiếc khẩu trang để đừng ai nhận ra rồi tôi mới đi thật nhanh ra cổng hối thúc chú xe ôm chở tôi đi, mặc cho cơ thể mình mỗi lúc cử động là đau tê tái nhưng tôi vẫn cố bước đi để mà để thoát khỏi nơi này.

Xe bắt đầu chạy cũng là lúc tôi nhẹ cả người . Hít 1 hơi cho tâm trạng Tùng tỉnh lại tôi mới khều vai rồi nói với chú xe ôm

-Chú chạy ra khỏi huyện mình rồi tìm cây ATM nào đó ghé vào dùm cho con rút tiền nha chú

Chú đang chạy xe vẫn trả lời tôi

--Ừ để chú chạy,mà con nhìn hộ chú nha, nếu thấy cây rút tiền thì kêu chú dừng lại chứ mấy vụ này chú cũng ko rành cho lắm nghe con.

--Dạ vậy chú cứ chạy đi nha, khi nào tới con sẽ nói chú ạ.

-Ừ.

Loading...