Bắt đầu từ hôm đó, Lục Diệc Từ luôn vô ý nhắc tới Dịch Triều trước mặt .
Cuối tuần cậu  hẹn   ăn lẩu, ăn đến cuối cùng, cậu   đầu  đuôi hỏi một câu:
"Nhan Khinh Nguyệt, cậu cảm thấy Dịch Triều là người như thế nào?"
 thổi thổi miếng thịt, nhúng vào nước chấm, nhét vào trong miệng.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống,  nghĩ nghĩ, liền trả lời một câu tiêu chuẩn: "Rất tốt."
Cách  nóng lượn lờ, mặt mày thiếu niên bị mơ hồ. Hôm nay cậu  mặc một chiếc áo màu đen rộng thùng thình, sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngón tay cầm đũa thon dài, các đốt ngón tay rõ ̀ng.
Cậu  bất động thanh sắc nhìn  nhiều hơn hai cái.
Cậu  gắp thịt dê trong bát cho .
Đặt đũa xuống, cậu  lại hỏi: "Rất tốt là tốt bao nhiêu?"
Thấy bộ dáng cậu  kiểu nếu   được đáp án cụ thể sẽ  bỏ qua,  một bên gắp thức ăn, một bên đếm cho cậu  :
"Thứ nhất, rất có lễ độ. Thứ hai, thành tích rất tốt. Thứ ba, đối với người khác rất kiên nhẫn. Thứ tư, con người rất ấm áp. Thứ năm,...."
" cảm thấy hôm nay   muốn trả tiền lắm."
"Thứ năm, so với cậu vẫn thiếu một chút."
"Ồ?" Ngữ điệu cậu  kéo dài, cực kỳ hứng thú.
"Cậu tương đối đẹp trai."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cậu  cuối cùng cũng  khống chế được giương khóe miệng lên, hai tay ôm  đầu, nửa dựa vào ghế, nửa nhắm mắt tinh tế thưởng thức nói:
"Nhan Khinh Nguyệt, lời thật lòng này của cậu  mà dễ  như vậy nhỉ."
__________
Lúc  chuyển số tiền còn lại cho Dịch Triều  là đầu tháng 11.
Thời tiết đã bắt đầu có chút lạnh rồi.  từ văn phòng trở về phòng học, phát hiện Dịch Triều vẫn đang ở  lớp.
 vốn muốn lấy cặp sách xong liền , kết quả bị cậu  gọi lại.
"Cùng   ."
Khuôn mặt đầy áp lực của Dịch Triều mọi khi trong khoảng thời gian gần đây giãn  rất nhiều,  còn những nặng nề và lo lắng  nữa, bắt đầu sống giống như một thiếu niên chân chính.
Tới lầu dưới,  bồn hoa đều đã nhuộm trắng.
Bước  bước đầu tiên, liền cảm thấy  tai,  cổ  chút mát nhè nhẹ.
Thiếu niên bên cạnh dừng chân lại,   ngẩng đầu. Trận tuyết đầu mùa của năm nay rơi xuống, rơi xuống hàng lông mi run rẩy,  khi dừng mấy giây, cậu  chậm ̃i cong khóe môi:
"Tuyết rơi rồi, Nhan Khinh Nguyệt."
Số tiền còn lại đã trả xong, từ nay về , cậu  và những người đó  còn liên quan đến  nữa.  ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối, đội mũ  áo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-trum-truong-da-do-danh-ban-gai-chua/chuong-13.html.]
"Ừm, rất nhanh liền có thể đắp người tuyết rồi."  nói.
"Có thể cùng  đắp một cái."
"Không , bình thường  chỉ thích nhìn người khác đắp người tuyết thôi."
Bởi vì thực sự quá lạnh rồi,   muốn giày vò bản  mình.  và cậu  giẫm lên tuyết  về phía cổng trường.
_______
Thời tiết càng lúc càng lạnh, thẳng đến khi  nhìn thấy  người Tống Khinh Khinh mặc một chiếc áo khoác lông màu đen  mới phản ứng lại, nội dung câu chuyện hình như có chút  hợp lý rồi.
 chọc chọc Tạ Dương chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ ngồi phía trước, hỏi:
"Áo cậu ?"
"Chậc, cho người khác mượn rồi.”
"Tống Khinh Khinh?"
Nghe thấy ba chữ này, cậu   nói gì, nhưng vẻ măt  phiếm hồng, cuối cùng mơ hồ phản bác một câu:
"Cũng  phải."
Thấy phản ứng này của cậu , trong lòng  lộp bộp một chút.
 tìm Lục Diệc Từ hỏi, cậu  nói  đường tới trường nhìn thấy Tống Khinh Khinh quần áo ẩm ướt, Tạ Dương sợ cô ấy đông lạnh, liền cởi áo khoác của mình xuống cho cô ấy.
Nghĩ nghĩ,  cảm thấy việc này cũng  có gì đáng trách cả.
Tạ Dương vốn là kiểu chàng trai nhiệt tình giống như ánh mặt trời, quan tâm bạn học một chút cũng rất bình thường.
Thậm chí cậu  còn gián tiếp cản lại va chạm giữa nam nữ chủ.
Nếu là Lục Diệc Từ cởi áo khoác ngoài cho Tống Khinh Khinh, cục diện này sẽ càng hỏng bét hơn.
 mà, chuyện tình phát triển  đó lại dần dần thoát khỏi sự tưởng tượng của .
Nếu chỉ có Tạ Dương đơn phương đối tốt với Tống Khinh Khinh, vậy  cảm thấy cũng  có vấn đề gì.
Bởi vì bên cạnh nữ chính từ trước tới nay  thiếu nam sinh thích, nhưng cô ấy sẽ  bao giờ nhìn trúng đám nam sinh , bất luận bọn họ đối tốt với cô ấy bao nhiêu.
Vì thế, lúc  nhìn Tạ Dương giúp cô ấy rót nước ấm, giúp cô ấy lau bảng, giúp cô ấy mua đồ giữ ấm,  đều nhắm một mắt mở một mắt coi như  thấy.
Thẳng đến khi,  ở  sân thượng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Thiếu niên cao lớn ôm cô gái nhỏ trong ngực,  khom lưng xuống.
Bọn họ đang hôn môi, Tạ Dương và Tống Khinh Khinh, bọn họ đang hôn môi.
Đầu óc  lúc ấy liền trống rỗng, vô số ý tưởng chạy vội qua đầu .
Lý trí nói cho  biết,  nên lập tức xuất hiện, lớn tiếng ngăn cản hành vi của hai người bọn họ  .
  thực tế,   đờ đẫn rời khỏi hiện trường.