Bài tập toán mới phát xuống lại được ́nh chính bằng bút đỏ.
Đột nhiên nhận được ân huệ lớn như vậy,  làm chút gì đó, cậu  chung quy là lương tâm bất an.
Vì thế   ngăn cản những hành động này của Dịch Triều.
Chỉ là cậu có chút quá tậm tâm rồi. Phàm là đề cùng dạng  sai quá ba lần trở lên, cậu  liền tới chỗ  tìm , hỏi  lúc nào có thời gian, muốn giảng ̣i chỗ cho  một lần.
 chọn một ngày bình thường, cái này tránh  được sẽ đụng phải Lục Diệc Từ.
Cậu  một tay ôm bóng rổ  từ bên ngoài vào,  lưng có mấy nam sinh mồ hôi đầm ̀a, đang hết sức phấn khởi thảo luận về trận bóng vừa rồi.
"Kỹ thuật đánh bóng của  Từ quá trâu bò! Mặt của tên chủ lực đối diện đều ́i mét rồi!"
Cậu  vuốt tóc, lộ  khuôn mặt đẹp trai, thoáng cái chú ý tới Dịch Triều đang giảng đề cho .
Ba giây .
"Két két___"
Ghế bị kéo , có chút dùng lực, hình như là cố ý làm  chút động tĩnh.
Cậu  ngồi tựa vào ghế, ánh mắt như có như  liếc qua phía  bên này.
"Còn cái gì  hiểu ?" Ngòi bút dừng lại ở đáp án cuối cùng.
"Cảm ơn cậu,  có."
Dịch Triều "ừ" một tiếng, cầm giấy nháp trở về chỗ ngồi.
Thấy  còn ai, ánh mắt của thiếu niên bên cạnh thẳng tắp dừng  mặt .
"Hai người các cậu vừa làm gì vậy? Không phải cậu nói cậu và cậu  chỉ có quan hệ tiền bạc thôi ? Vì  quan hệ của hai người đột nhiên gần như vậy? Cậu sẽ  dùng chút tiền  bao nuôi cậu  đấy chứ?"
Mắt thấy   suy đoán càng lúc càng thái quá,  chặn đứng lời nói của cậu :
"Nghĩ nhiều rồi, đơn thuần chỉ là quan hệ bạn học thôi."
"Quan hệ bạn học thôi  vừa rồi hai người lại dựa gần như vậy? Đầu cũng sắp chạm vào  rồi biết  hả?"
Cậu  buột miệng nói , nói xong mới cảm giác  đúng.
Không có lập trường,  có lý do, ngữ khí của cậu  quá kỳ lạ rồi, mang theo vẻ  vui rất rõ ̀ng, còn nói mơ hồ  rõ nữa....
Ghen?
Cậu  mím môi, lại bổ sung thêm một câu:
" chỉ là đang trần thuật một sự thực, biểu thị một chút tò mò và thắc mắc của  mà thôi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-trum-truong-da-do-danh-ban-gai-chua/chuong-12.html.]
"Ờ."
 phản ứng bình thường.
Lấy sách từ trong ngăn bàn , mấy phong thư màu hường phấn rơi xuống mặt đất.
 khom lưng nhặt lên, nhét lại vào trong ngăn bàn.
"Vừa rồi đó là gì vậy?" Cậu   hề chớp mắt nhìn  hỏi.
"Thư tình."
"Vì  lại có thư tình?"
  mặn  nhạt nhếch mày:
"Hình như cậu đang nói mấy lời vô nghĩa đấy."
"Ai đưa vậy?"
"Sao  biết được?"
"Sao cậu lại  biết?" Cậu  lập tức vặn hỏi.
Nghe thấy lời này,  đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cậu , ung dung hỏi lại:
"Sao cậu lại kích động hơn cả  vậy?"
Cậu  mất tự nhiên dời mắt, phản bác nói:
"Nào có."
Ngồi thẳng  mình, lấy sách ngữ văn từ trong ngăn bàn , bắt đầu im lặng ôn bài.
 mà yên tĩnh  được ba giây, cậu  giả bộ  có việc gì lại bắt đầu hỏi:
"Này, Nhan Khinh Nguyệt, có phải người theo đuổi cậu có rất nhiều đúng ?"
"Làm gì? Cậu muốn chen ngang?"  vừa lật sách vừa hỏi cậu .
Nếu như mọi ngày, cậu  nhất ̣nh sẽ bảo  tự cho mình là đúng.
 người bên cạnh nửa ngày cũng  có động tĩnh,   nhịn được liếc cậu  một cái, chỉ thấy tai cậu  phiếm hồng,  biết là do vừa rồi chơi bóng  là vì lý do nào khác, đang cực kỳ nghiêm túc cầm quyển sách ngữ văn xem.
"Làm gì?" Cảm nhận được ánh mắt của , cậu  có chút  được tự nhiên hỏi lại một câu như vậy.
 im lặng dời mắt.
Không hiểu ,  cũng cảm thấy tai mình có chút nóng.