Hôm Nay Lại Lại Lại Vẫn Chưa Ly Hôn [Xuyên Thư] - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:03:48
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ , đêm qua Phương Khâm xảy t.a.i n.ạ.n xe cộ, cũng tình hình thế nào. Sáng sớm nay Phương thị liền mở hội đồng quản trị, nhân lúc Phương Khâm hôn mê đề cử tân Chủ tịch .”
Bạch Tư đột nhiên nghĩ đến, còn nhạo một tiếng, “Gừng càng già càng cay, đối phương gom góp ít cổ phần phân tán, còn nhận ít Phương gia ủng hộ. Vì cái vị trí , cư nhiên đến cả cháu trai cũng thể xuống tay.”
Nghe , Thẩm Huyên giật . Rất hiển nhiên, nam phụ vẫn là nam phụ, hào quang nam chủ đương nhiên sẽ trọng thương. Bất quá sự xa trong giới hào môn đích xác nhiều, chỉ nhà Cô như , nhà khác càng như thế. Bất quá chuyện cũng liên quan gì đến Cô, ngược còn vui vẻ, thấy nam phụ xảy chuyện Cô đương nhiên thấy vui.
“Thẩm tiểu thư, đây là báo cáo kiểm tra của ngài. Bác sĩ Liễu bảo đưa cho ngài, và dặn ngài lát nữa qua đó một chuyến.”
Lúc một cô y tá bỗng nhiên cầm một tờ đơn xét nghiệm tới, còn hiểu một cái, “Chúc mừng nha!”
Thẩm Huyên những lời của đối phương cho chút kỳ lạ. Cho dù thể Cô thì cũng cần cố ý câu chúc mừng . Làm Cô cứ như khỏi bệnh nặng .
Mà khi nhận lấy tờ xét nghiệm đơn xem, những thứ khác Cô xem hiểu, nhưng mấy chữ phía Cô sững sờ tại chỗ.
“Cái …” Bạch Tư kinh ngạc qua lập tức lên tiếng, “Đích xác nên chúc mừng. Lão Chủ tịch nhất định vui vẻ cực kỳ.”
Cách một cánh cửa, Thẩm Huyên ngây ngốc bên trong, đành nuốt nước bọt. Cô vẫn còn kịp phản ứng, cùng với tim đập cũng theo nhanh hơn. Kỳ thật cẩn thận tính , bọn họ dùng biện pháp tránh thai, cũng sai biệt lắm là nên .
Hít sâu mấy , Cô chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên dậy đẩy cửa . Trong phòng bệnh vẫn tràn ngập mùi nước sát trùng. Thẩm Huyên giấu tờ xét nghiệm đơn phía , ánh mắt mơ hồ về phía Mục Đình.
Nhìn thấy Cô , Thẩm lão gia t.ử lập tức nhíu mày, ngữ khí , “Mau kiểm tra cho Ta! Người lớn mà vẫn cứ như đứa trẻ , một chút cũng hiểu chuyện!”
Vừa đến giọng quát mắng của đối phương, Thẩm Huyên cũng xụ mặt xuống, bĩu môi : “ vốn còn một tin tức cho Ngài, như , vẫn là kiểm tra . Lại chụp thêm cái CT với X-quang gì đó. Cái chuỗi kiểm tra mà xong, nếu xảy chuyện gì thì thể trách nha.”
Nói , Cô liền xoay rời . Mục Đình liếc mắt một cái liền thấy thứ trong tay Cô, ánh mắt động, đột nhiên dậy giữ chặt cánh tay Cô, giơ tay lấy tờ xét nghiệm đơn trong tay Cô.
Thẩm Huyên lui về một bước, khỏi cúi đầu, vành tai dần dần ửng đỏ. Bàn tay to đang nắm lấy cánh tay Cô cũng đột nhiên căng thẳng. Cô hoảng sợ, lúc mặt thì phát hiện đối phương cũng đang . Ánh mắt từ mặt Cô dần dần dừng bụng Cô bằng phẳng, ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên khỏi liếc Anh một cái, “Anh vui ?”
Người khác cha đều vui vẻ ? Vì chút phản ứng nào?
“Vui vẻ.” Mục Đình nắm chặt cánh tay Cô.
Nhìn gương mặt mắt , Thẩm Huyên đột nhiên giơ tay kéo khóe miệng Anh xuống, chút bất mãn : “Vậy Anh một chút?”
Chương 53: Đại kết cục
Nhạy bén nhận thấy điều gì, ông lão giường bệnh nhíu mắt , tờ xét nghiệm đơn thô thanh : “Con nha đầu thúi, còn cùng Gia gia đ.á.n.h đố chữ!”
Có lẽ là gần đây điều dưỡng quá , Ông lão chỉ tinh thần khỏe hơn nhiều, ngay cả giọng cũng cao hơn ít. Thẩm Huyên cau mày oán niệm đối phương, cuối cùng vẫn là từ tay Mục Đình lấy tờ xét nghiệm đơn đưa qua.
Nhìn cô cháu gái kỳ quái , Thẩm lão gia t.ử hồ nghi tiếp nhận tờ giấy . Ánh mắt lướt qua, khi thấy hàng chữ phía thì trong nháy mắt trợn to mắt, chằm chằm hồi lâu. Tiếp đó cả đều lâm một trận mừng như điên, cuối cùng vẫn nhịn lớn thành tiếng.
Ads by tpmds
“Ha ha ha, ngờ cái bộ xương già của Ta cư nhiên còn thể chờ đến ngày cháu chắt!”
Nói , Ông nhanh chóng vẫy tay với Thẩm Huyên, “Mau đây cho Gia gia một cái!”
“…”
Sự khác biệt quá lớn. Nhìn bộ dáng vui sướng thôi của Ông lão, Thẩm Huyên nên gì. Cảm tình Cô vẫn là nhờ ơn đứa bé .
Không giống sự trừng mắt giận dữ , lúc Ông lão vẻ mặt từ ái giữ c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Huyên, ánh mắt rạng rỡ chằm chằm bụng Cô bằng phẳng, giống như chằm chằm một đóa hoa .
“Được ! Ta xuất viện, nhất định để đám bác sĩ quan sát nhiều hơn một chút. Nói thế nào Ta cũng chống đến khi cháu chắt Ta đời mới . Ha ha ha, Ta vẫn là phúc khí hơn lão Mục!” Giữa mày Thẩm lão gia t.ử đều là sự đắc ý che giấu .
Có thể thấy cháu chắt là một chuyện, điều cốt yếu nhất là Ông thấy cháu gái sinh hạ thừa kế nhà họ Mục. Cho dù c.h.ế.t, thì Ông cũng thanh thản hơn một chút. Cho nên Ông mới thể sốt ruột thúc giục cháu gái sinh con như . Chưa từng nghĩ cư nhiên thật sự Ông chờ tới!
“Gia gia…” Thẩm Huyên vẻ mặt bất đắc dĩ liếc Mục Đình phía , chút bó tay với Ông lão. Trước đó còn sốt ruột xuất viện, hiện tại thì yêu quý thể.
Bất quá đây cũng là chuyện . Thừa cơ hội , Thẩm Huyên vẫn là chuyện của Thẩm Tất , bởi vì hiện tại Gia gia Cô đang trong cơn hưng phấn, hẳn là thể phân tán bớt sự tức giận.
chờ Ông lão xong, cả khuôn mặt nháy mắt trầm xuống, sự vui sướng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cùng với cả căn phòng bệnh khí cũng theo ngưng trọng.
“Xin Ngài, thông báo cho Ngài .” Mục Đình bỗng nhiên lên tiếng , chỉ là trong mắt lóe lên một tia sáng tối.
Nếu sợ lão gia t.ử chịu nổi kích thích, Anh tuyệt đối sẽ để Thẩm Tất còn mạng sống.
Trầm mặc hồi lâu, sắc mặt Ông lão vẫn đặc biệt âm trầm, tựa như đang nhẫn nhịn cơn giận . Nửa ngày, mới thở dài nghiêm túc : “Cậu sai, nếu là Ta, nhất định đ.á.n.h c.h.ế.t cái tên súc sinh lòng lang sói !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-42.html.]
Thấy Gia gia Cô tức giận đến cả đều phát run, Thẩm Huyên nhanh chóng giữ c.h.ặ.t t.a.y Ông lão, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Trước dám cho Ngài là Ngài chịu kích thích, sợ cho thể Ngài. Bất quá hiện tại Ngài cháu chắt . Sau để Ngài tự dạy bảo nó thì thế nào?”
Thẩm Huyên kinh hồn bạt vía chằm chằm Ông lão, sợ đối phương sẽ chịu kích thích. Bất quá cũng may Gia gia Cô chỉ là tức giận vô cùng mà thôi, cũng quá mức kích động. Hiển nhiên thất vọng với Thẩm Tất.
“Cậu đúng, Ta còn cháu chắt. Lão Mục đợi lâu như đều chờ , chứng tỏ vẫn là Ta phúc khí hơn . Sau xuống lòng đất khẳng định tức c.h.ế.t.” Ông lão khổ một tiếng, nhưng cũng may ánh mắt căng thẳng cũng thả lỏng ít.
Nói , vỗ vỗ tay Cô, “Con ngoài một chút, Ta chút việc với Tiểu Mục.”
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên Mục Đình phía , vẫn mặt đổi sắc bất kỳ kinh ngạc nào. Thấy , Cô cũng chỉ đành khỏi phòng bệnh . Nghĩ đến bác sĩ Liễu kêu qua, Cô lập tức khoa phụ sản một chuyến.
Đơn giản chính là một thứ cần chú ý trong thời gian mang thai, còn dặn Cô chú ý giữ ấm, đừng để lạnh. Tốt nhất là cách hai tháng đến kiểm tra một . Thẩm Huyên đều ghi nhớ hết trong lòng. Chờ Cô thì bên trong những lời gì bí mật, Cô cũng chỉ thể ở bên ngoài chờ một lát.
Không bao lâu, Mục Đình liền . Thẩm Huyên định , phát hiện Gia gia Cô dường như nghỉ ngơi, cũng liền nữa, mà là theo Mục Đình cùng trở về.
Người lái xe là lão Triệu. Thẩm Huyên chủ động nâng tấm ngăn trong xe lên, đó tò mò về phía bên cạnh, “Gia gia gì với Anh mà cần lâu như ?”
Dứt lời, cả khuôn mặt nhỏ đột nhiên liền xụ xuống, “Khẳng định là Gia gia thả cái tên vương bát đản Thẩm Tất đúng !”
Dù cũng là cháu trai duy nhất của Thẩm gia, Cô liền Gia gia thể nhẫn tâm!
Nhìn bộ dáng giận dữ của Cô, đàn ông đang nhắm mắt chợp mắt bỗng nhiên đưa tay ôm Cô đây. Bàn tay to thuận thế phủ lên bụng Cô bằng phẳng, vô cùng mềm nhẹ, “Chỉ là một chuyện công ty mà thôi.”
Nhướng mày, Cô bất mãn hừ một tiếng, “Chuyện công ty gì còn tránh ? hiện tại mới là Chủ tịch!”
Nhìn cái miệng nhỏ chu lên , thể treo cả bình dầu , Mục Đình cúi đầu vùi cổ Cô, giọng trầm thấp, “Đừng chuyện.”
Cảm nhận cảm xúc của Anh hình như chút đúng, Thẩm Huyên cũng liền mặc kệ Anh ôm hé răng. Cả thùng xe đều yên tĩnh . Cô từng thấy Anh như bao giờ, còn tưởng rằng xảy chuyện gì Cô . Thẩm Huyên khỏi đưa tay vỗ vỗ lưng Anh, tựa như đang an ủi Anh.
Tâm tình Mục Đình chút phức tạp. Anh đương nhiên con, bất quá một đứa là đủ . Nhịn một năm cũng đủ vất vả.
Thẩm Huyên phát hiện cảm xúc đối phương vô cùng đúng, nhưng thể rõ đúng chỗ nào. Cô cũng hỏi nhiều. Vốn tưởng rằng Anh thể là thích đứa nhỏ , nhưng về đến nhà lập tức liền mời hai chuyên gia dinh dưỡng đến. Trực tiếp bảo họ ở tại căn phòng bên cạnh biệt thự, tựa hồ canh chừng lúc. Thẩm Huyên cảm thấy quá khoa trương, nhưng đối phương căn bản chút nào đường sống để thương lượng. Hơn nữa, những chuyện khoa trương hơn còn ở phía .
Lục Tố Tố là ba ngày mới đến, còn mang theo bộ vest xong. Lần cô dường như hỏi bảo an bên ngoài Mục Đình ở nhà, cho nên thoải mái hào phóng. chỉ thấy Thẩm Huyên bưng một chén canh ở đó uống từng ngụm, thần sắc đặc biệt thống khổ.
“Giờ còn ăn cơm ?” Lục Tố Tố tò mò hỏi.
Nhìn thấy cô xách theo một cái túi , Thẩm Huyên liếc xung quanh một cái, vội vàng kéo cô xuống, đó đem chén canh đưa cho cô , “Nhanh lên uống hết !”
“À?” Lục Tố Tố vẻ mặt mộng bức.
Thẩm Huyên vô cùng vội vàng chằm chằm bên phía nhà bếp, hạ giọng : “Cậu đừng hỏi nhiều như , nhanh lên uống hết nó . Lần sẽ đào cho một nhà thiết kế hàng đầu về đây!”
Vừa thấy nhà thiết kế hàng đầu, Lục Tố Tố tức khắc mắt sáng rực. Cô còn để ý đến chuyện khác gì, gần như là hai ngụm lớn liền rót hết chén canh xuống. Những miếng thịt còn đều Thẩm Huyên bộ đút miệng cô !
Lục Tố Tố ho khan vài tiếng, Thẩm Huyên nhanh chóng lau miệng cho cô . Vừa vặn Dì Vương từ nhà bếp , thấy Thẩm Huyên ợ một cái, lúc mới lòng bưng chén .
Thấy , Thẩm Huyên lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Trời mới mấy ngày nay Cô sống như thế nào. Hai chuyên gia dinh dưỡng suốt ngày cân nhắc cái gì để bồi bổ cho Cô, đủ loại canh, còn đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Cô hiện tại thấy những chén canh cả liền buồn nôn. Bởi vì thiếu máu, cho nên Mục Đình cũng liền tùy ý Cô hai chuyên gia dinh dưỡng lăn lộn. Vô luận Cô phản kháng thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chừng còn sẽ cho Gia gia Cô , chừng sẽ t.h.ả.m hơn.
“Khụ khụ ——” Lục Tố Tố một miếng thịt rõ tên cho sặc đến cổ họng, trực tiếp bưng ly nước bàn uống hơn nửa.
Biết khẳng định tò mò, Thẩm Huyên chỉ thể thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa giữa trán, “ m.a.n.g t.h.a.i .”
“Khụ khụ khụ khụ ——” Lục Tố Tố tức khắc sặc một ngụm lớn nước, cả ngừng ho khan. Cô hoảng sợ chằm chằm bụng Cô.
“Mấy ngày hôm mới kiểm tra . hiện tại mỗi ngày đều đang chịu đủ tra tấn. Một chút cay cũng ăn. Cậu khó chịu đến mức nào ?”
Thẩm Huyên thở dài nặng nề, lấy cái túi từ bên trong một bộ vest. Giống như bản vẽ sai biệt lắm, cũng Mục Đình mặc . Nghĩ đến cuộc sống mỗi ngày đang trải qua, Cô đột nhiên đưa quần áo cho đó!
“Cậu… Cậu thật sự mang thai?!”
Lục Tố Tố trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Lần Thẩm Huyên như , cô còn tưởng rằng đối phương chỉ là đùa, ngờ cư nhiên là thật sự!
Thẩm Huyên liếc cô một cái gì. Người kinh ngạc cảm thán thôi chằm chằm bụng Cô, mặt tất cả đều là thể tưởng tượng, “Cậu cư nhiên thật sự ngủ với Mục Đình. Sao sớm cho !”
Biết tư duy cô còn dừng ở quá khứ, Thẩm Huyên cũng lười giải thích với cô , mà là hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Họa. Người nhún nhún vai, vẫn là câu , đối phương sống tư vị riêng, cũng đang tiến bộ nhanh chóng. Bất quá so với Tô Họa, cô đối với bụng Thẩm Huyên càng xem trọng, một mực truy vấn Cô là khi nào .
Những vấn đề của cô dứt, Thẩm Huyên đành Mục Đình sắp trở về, mới vội vàng nhanh chóng rời .
Đem vest treo lên lầu, Thẩm Huyên quyết định chờ tâm tình sẽ đưa cho Mục Đình. Ai bảo Anh cả ngày bắt Cô uống mấy thứ . Bồi bổ cơ thể là một chuyện, nhưng cũng xem xét cảm xúc của Cô chứ. Nhìn cũng một chút, hóa sớm nghĩ xong trong lòng cách tra tấn Cô .
Chờ đến buổi tối, Dì Vương theo phương án của chuyên gia dinh dưỡng cho Cô một bàn đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, ngay cả bóng dáng ớt cay cũng thấy, còn một chén canh gà đậm đặc.
Miễn cưỡng uống hết một nửa, Cô nhịn xuống cái cảm giác buồn nôn , đem ánh mắt hướng về phía đang đối diện, ánh mắt lộ sự mong đợi, “ uống nữa…”