Hôm Nay Lại Lại Lại Vẫn Chưa Ly Hôn [Xuyên Thư] - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-12-04 08:55:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trợ lý Chung bước phòng với vẻ bất an, sợ phiền chuyện riêng của Mục tổng, nhưng thể . Bất quá, khi thấy bên trong tình huống khác lạ, cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn cho rằng Mục tổng loại chuyện bậy bạ.

“Cái …”

Hắn đưa tập tài liệu qua, còn kịp gì, ánh mắt thẳng tắp dừng cổ Mục tổng. Dấu răng còn mới, rõ ràng chút quá mức, còn kèm theo vệt đỏ, mới lưu .

“Đây là tài liệu ngài cần.”

Hắn vội cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn vô thức liếc sang Thẩm Huyên. Hiện tại, dám chắc chắn ở đây xảy chuyện gì.

“Cậu ngoài .” Mục Đình tiện tay nhận lấy tài liệu đưa.

Nghe , Trợ lý Chung vội vàng xoay lui . Hắn từng nghĩ Mục tổng tuyệt đối loại chuyện bậy bạ, ngờ đối phương thích chơi kích thích, dám ở ngay trong văn phòng...

Thẩm Huyên đương nhiên nhận ánh mắt của Trợ lý Chung , khỏi trừng mắt Anh, “Toàn tại Anh, khẳng định hiểu lầm!”

Chuyện mà đồn ngoài, còn mặt mũi gặp !

“Nghĩ gì thế?” Mục Đình lườm Cô một cái nhàn nhạt.

Thẩm Huyên hận thể vớ lấy cái bàn đập qua. Trước phát hiện đàn ông mặt dày đến thế!

Đến giờ họp, liền theo Anh phòng họp. Những nhà họ Mục đều mặt, cùng với một thành viên hội đồng quản trị khác. Vừa thấy nội dung cuộc họp nặng nề, còn bật điện thoại. Mục Dịch ở ghế đối diện. Thẩm Huyên cúi đầu tài liệu mặt mà như đống lửa, dù Cô chẳng hiểu gì cả.

Không chỉ Trợ lý Chung, ngay cả Thư ký Lý cũng Mục tổng bằng ánh mắt kỳ quái. Cuối cùng, Anh vẫn như chuyện gì xảy mà phát tài liệu, lúc ngang qua Thẩm Huyên còn khỏi Cô thêm một .

Ngay cả những khác cũng Mục Đình một cách kỳ lạ, vô thức dùng ánh mắt khác thường sang Thẩm Huyên. Thật sự là cái dấu răng quá rõ ràng khiến khó mà bỏ qua. Không ngờ Mục tổng đắn là thế, hóa chơi cũng "mở" như .

Đương nhiên gì, Mục Đình bình tĩnh liếc phụ nữ đang ở phía . Đầu ngón tay Anh khẽ nhúc nhích. Cô giả vờ như chuyện gì, cúi đầu, cứ như thể gì xảy , chỉ liên tục dùng tay chống mặt.

Ánh mắt Mục Dịch vẫn âm trầm như cũ, thỉnh thoảng xoay cây bút bàn. Chỉ cần nghĩ đến khả năng họ xảy quan hệ, cả liền toát một thở bực bội. bên cạnh, Mục Diệp vui trừng mắt đứa con trai , hiệu thu liễm một chút.

Kết cục của Thẩm Dục Dân vẫn còn rõ mồn một mắt, ông con trai vết xe đổ. Đừng tưởng rằng ông những chuyện thằng bé . Vì một phụ nữ mà đúng là phát điên !

Nội dung cuộc họp vô cùng tẻ nhạt. Thẩm Huyên cũng hiểu, mấy suýt ngủ gật. Cố tình thời gian dài. mỗi thấy Mục Dịch đối diện, tinh thần Cô chấn động. Cứ như thế, Cô kiên trì đến 4 rưỡi chiều, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.

đương nhiên thấy dấu vết cổ Mục Đình. Sợ Anh kiếm cớ gây sự, tan họp liền chuồn hai lời. Bất quá, cảm giác trốn hôm nay thì ngày mai cũng thoát.

Đến bệnh viện, Gia gia đang chơi cờ với Viện trưởng. Hai đánh, khí hòa thuận vui vẻ. Thấy đến, Viện trưởng mới đến bệnh tình.

“Sau khi các chuyên gia của viện chúng bàn bạc, quyết định dùng một loại t.h.u.ố.c mới cho Thẩm lão . Trước đây chúng kiểm soát liều lượng và thử nghiệm, thấy t.h.u.ố.c thực sự hiệu quả. Tuy nhiên, Thẩm lão cần tự kiểm soát, tuyệt đối đụng t.h.u.ố.c lá, rượu hoặc một đồ ăn tính kích thích, cũng thể giật kích động.”

Nghe Viện trưởng , Thẩm Huyên nhíu mày suy nghĩ. Chủ yếu là Gia gia Cô căn bản như một đứa trẻ, mà kiểm soát việc đụng t.h.u.ố.c lá, rượu. Bảo Ông ăn kiêng một thời gian thôi là chịu nổi, cứ thế , ai Ông lén lút hút t.h.u.ố.c uống rượu .

sẽ trông chừng Gia gia cẩn thận, phiền Ngài.” Cô khách khí khẽ gật đầu.

Viện trưởng vội xua tay, “Đều là chuyện chúng nên .”

Ads by tpmds

Ông lâu rời . Thẩm Huyên đang radio kiểu cũ mà thấy đặc biệt đau đầu. Cuối cùng, Cô vẫn dịu dàng rót cho Ông một chén nước, nhẹ giọng : “Gia gia, Ngài một câu thôi, chịu khó dưỡng thể cho ?”

Radio vẫn ê a phát tuồng kịch. Ông lão dựa đó, nheo mắt, trông vô cùng nhàn nhã. Sắc mặt cũng hơn ít, nhưng ngữ khí tỏ vẻ vui, “Ta nào lời mấy ông bác sĩ đó. Đây chẳng Ta ăn canh suông quả nhủy một tháng ?”

Thẩm Huyên: “…”

“Vốn dĩ bộ xương già còn khỏe mạnh, một tháng thôi là sắp rỉ sét hết . Còn cho xuất viện. Mấy ông bác sĩ là đòi tiền. Con họ thổi phồng gì, một cái cảm cúm thôi cũng thể thành bệnh nan y, chẳng qua là hù dọa mấy đứa trẻ tuổi như tụi con thôi!” Lão nhân càng sắc mặt càng khó coi, dường như một khắc cũng thể yên nữa.

Cau mày, Thẩm Huyên đến bên cạnh Ông, điều nhỏ tiếng radio, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, “Ngài còn ôm cháu ngoại ? Không dưỡng thể cho , đến cả cháu cũng ôm nổi .”

Mấy ngày nay bọn đều dùng biện pháp tránh thai, cũng trúng . Bất quá, thì thôi. Nhìn thì thấy Gia gia Cô thích trẻ con, thể khiến Ông vui vẻ hơn một chút là .

Nghe , Ông lão đột nhiên mở mắt, mặt rốt cuộc cũng lộ chút tươi , “Con nha đầu thúi , bộ xương già của Gia gia còn yếu đến mức đó. Bất quá chính con , nhất định sinh con sớm một chút. Kết hôn ba năm , chẳng thấy động tĩnh gì. Lúc nào thời gian Gia gia giới thiệu cho con một thầy Trung y. Mẹ con năm đó cũng , uống t.h.u.ố.c ngay. Phải con cái thì mới là một gia đình chỉnh, con hiểu ?”

Thấy đối phương càng càng hứng thú, Thẩm Huyên chỉ thể nhịn xuống gì. Kể cả tên lửa, cũng thể m.a.n.g t.h.a.i nhanh đến thế nha.

Nói xong câu cuối, Ông lão còn dùng chiêu ‘đánh bài tình cảm’ với Cô, một mực bắt Cô khám bác sĩ. Không cách nào, Thẩm Huyên tìm cớ chuồn , dặn bác sĩ việc thì gọi điện thoại cho Cô. Rốt cuộc, khó mà với Ông rằng gần đây mới phát sinh quan hệ với Mục Đình chứ.

Về đến nhà là bảy, tám giờ tối. Vừa đúng lúc dì Vương xong đồ ăn. thấy Mục Đình xuống ăn cơm. định lên thư phòng gọi Anh, cuối cùng vẫn khựng , quyết định tự ăn .

“Gia gia thế nào ?”

Khựng bước chân, Thẩm Huyên chỉ thấy lưng chợt lạnh rõ nguyên do. Cô vẻ trấn tĩnh đầu , “Gia gia lắm nha, bệnh viện cũng giải pháp , chỉ cần kiểm soát chế độ ăn uống là .”

Nhìn phụ nữ mặt với ánh mắt mơ hồ, Mục Đình liền thẳng xuống lầu, giọng thanh đạm, “Vậy thì .”

Thấy Anh tức giận, Thẩm Huyên ngược chút thấp thỏm bất an. Với tính keo kiệt của , hôm nay Anh mất mặt lớn như , Anh thể nào trả thù nha.

… hôm nay nhanh quá, quên ký bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần . Anh lấy về ?” Cô đó nghiêm túc hỏi.

Môi mỏng của đàn ông hé mở, “Chưa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-37.html.]

Nhìn bóng dáng cao lớn phía , Thẩm Huyên càng thêm bất an. Sự việc bất thường tất nguyên do, khẳng định đang nghĩ trong đầu cách trả thù .

Bước lên vài bước giữ chặt cánh tay Anh, Cô tức khắc nhẹ giọng : “Hôm nay… chỉ là kiểm soát hành động, Anh chắc chắn sẽ giận đúng .”

Chương 47: Độc Nhất Vô Nhị

Với sự rộng lượng của một đàn ông, Thẩm Huyên bao giờ dám ôm hy vọng quá lớn, vì , nhất là nhận kịp thời, còn hơn là trả thù .

“Cô đang ám chỉ cái gì?” Mục Đình Cô bằng ánh mắt mặn nhạt.

Thẩm Huyên giật , mồ hôi lạnh toát càng lúc càng nhiều lưng. Chẳng lẽ Anh ? Không thể nào nha!

“Không… Không gì, là chỉ chuyện của Mục Dịch. Toàn bộ là do nặng nhẹ, còn chuyện với . Lần nhất định sẽ như thế nữa!” Thần sắc Cô tức khắc nghiêm túc lên.

Mục Đình gì, chỉ kéo tay Cô xuống lầu ăn cơm. Thẩm Huyên ngoan ngoãn bên cạnh Anh, lén sắc mặt đối phương, nhưng cũng phát hiện điều gì bất thường.

Chẳng lẽ thật sự phát hiện ?

Để chiều lòng khẩu vị của cả hai, dì Vương cả món rau thanh đạm lẫn món gà xào ớt chuông đậm vị. Có lẽ là do chột , Thẩm Huyên khỏi gắp cho Mục Đình vài đũa đồ ăn, ý đồ che giấu chuyện ngày hôm nay.

Ăn cơm xong, liền gọi điện thoại cho Lục Tố Tố, ngày mai sẽ đến studio xem thử một chút. Kỳ thật, chỉ xem nữ chủ thế nào, tiện thể cho cô chuyện đây đều do nam phụ Phương Khâm bày trò mới khiến cô tìm việc. Với tính cách của nữ chủ, chắc chắn cô sẽ ghét c.h.ế.t Phương Khâm. Không cách nào, cứ thấy nam phụ vui là Thẩm Huyên thấy vui.

Tắm rửa xong, Cô cầm giấy bút thư phòng. Thấy Mục Đình vẫn đang xem laptop, bàn chất đầy tài liệu. Thẩm Huyên dựa ghế xoay, ăn đào, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Anh.

Trong thư phòng yên tĩnh. Mãi một lúc , đàn ông mới ngước mắt lên, nhàn nhạt : “Ngày mai nước ngoài tranh cử, mấy hôm nữa sẽ về.”

Khẽ gật đầu, Thẩm Huyên nhả hạt đào, bỗng nhiên , giơ tờ giấy trong tay lên, “Anh xem, giống Anh ?”

Dưới ánh đèn ấm áp, tờ giấy trắng hiện lên một bức phác họa. Người đàn ông mi mắt cong, mũi cao thẳng, môi mỏng mím , qua vẻ nghiêm túc. Bất quá, đầu đội một chiếc mũ gấu nhỏ, bất chợt khiến cảm thấy buồn .

Thẩm Huyên vội vàng giấu tờ giấy , nghiêm túc : “ còn vẽ xong .”

Nói , Cô lẩm bẩm tự : “Hơn nữa, Anh là đàn ông đầu tiên vẽ đấy.”

Đương nhiên, cũng là vì Anh trai nên mới vẽ. Không thể , nhan sắc nam chủ vẫn chê , ngày nào cũng khiến vui vẻ.

Nhìn cây bút chì di chuyển giấy, tầm mắt đàn ông đột nhiên dừng khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nghiêm túc . Một lúc lâu , khóe môi Anh mới khẽ nhếch lên.

!”

Thẩm Huyên đột nhiên buông bút, hứng thú bừng bừng Mục Đình, “ thiết kế cho Anh một bộ quần áo ? Đây chính là độc nhất vô nhị đấy!”

còn từng thiết kế vest nam. Lấy Anh chuột bạch thì thích hợp nhất .

“Có tính tiền ?” Giọng Anh thanh đạm.

Nghe , Thẩm Huyên khỏi liếc Anh một cái, “Anh tục thế, cứ động một tí là tiền. nếu Anh thích tiền thì tiền cũng , bất quá với mối quan hệ của chúng , thể chiết khấu cho Anh đấy.”

Đầu bút nhẹ nhàng gõ mặt bàn, đuôi lông mày đàn ông nhúc nhích, “Chúng quan hệ gì?”

“…”

Cô vô thức c.ắ.n môi , cúi đầu nữa, tiếp tục vẽ vời, chuyện với .

“Không chúng nên về chuyện hôm nay ?” Người đàn ông buông bút, ánh mắt bỗng nhiên thâm thúy lên.

Thẩm Huyên ngẩn , lén lút ngẩng đầu. Trong nháy mắt, lưng Cô chợt lạnh. bảo mà, thể , hóa chỉ là chờ lúc 'thu hoạch' tính sổ.

“Chúng … là vợ chồng mà, đây chỉ là một chút tình thú thôi. Hơn nữa, đây Anh cũng thế với mà, ?” Thần sắc Cô tức khắc trở nên đắn.

Bình tĩnh chăm chú đối diện, ánh mắt Mục Đình khẽ động, “Lại đây.”

Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên Anh gì. Có điều, Cô kem che khuyết điểm, cùng lắm thì ngày mai ngoài che một chút là . Còn dấu vết Anh, sợ là ngày mai vẫn còn. Trừ khi Anh cũng dùng kem che khuyết điểm.

Nghĩ đến cảnh Anh dùng kem che khuyết điểm, Thẩm Huyên liền vô cùng. Chuyện mà để Lục Tố Tố , chắc chắn cô thể tin nổi. Mà khi Cô bước tới, ngay lập tức Mục Đình kéo lòng. Bất quá, ngoài dự đoán, Anh gì Cô cả.

“Sau , tránh xa Mục Dịch một chút.” Giọng Anh trầm thấp.

Bĩu môi, Thẩm Huyên cằm tựa vai Anh, khẽ “À” một tiếng. Cô vẫn luôn tránh xa vai ác mà, chỉ là đối phương cứ quấn lấy Cô tha thôi.

“Ngày mai Anh nhớ dặn mang hợp đồng về, cần đến cái gì hội đồng quản trị nữa.”

Cô bưng chén lên, gắp một quả đào bỏ miệng. Phát hiện Mục Đình đang , Cô gắp thêm một quả đưa đến miệng Anh. Anh thuận thế nuốt xong, đột nhiên đè eo Cô , cúi đầu phủ lên môi Cô, nhẹ nặng nghiền qua từng tấc mềm mại đó.

Không ngờ sắc tình như . Thẩm Huyên vội vàng nuốt quả đào trong miệng , nhưng chất lỏng chua ngọt vẫn tràn ngập giữa môi răng…

Thấy khí chút , Thẩm Huyên nhanh chóng giành quyền chủ động. Lợi dụng lúc Anh chú ý, Cô cầm lấy bức vẽ chạy trốn. Cô hứng thú gì với thư phòng cả, giống một , đến cả phòng tắm cũng buông tha!

Có lẽ là ngủ sớm, Mục Đình gì Cô nữa, cũng trả thù Cô. Hơn nữa, ngày hôm trời mưa, Anh còn tắt cả chuông báo thức của Cô. Thẩm Huyên ngủ một mạch đến 11 giờ trưa.

Xuống lầu ăn cơm, Cô thấy Trợ lý Chung đến từ lúc nào. Đợi Cô ăn cơm xong, Anh mới bưng một ly nước ấm tới. Thẩm Huyên cầm lấy bản hợp đồng Anh mang đến xem qua vài , nhanh cầm bút ký tên.

Loading...