Hôm Nay Lại Lại Lại Vẫn Chưa Ly Hôn [Xuyên Thư] - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-12-04 08:49:30
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù cổng lớn, nhưng khi Lục Tố Tố bước , cô vẫn lén quan sát đại sảnh. Chỉ khi phát hiện chỉ Thẩm Huyên một sô pha, cô mới dám yên tâm đến, một tay đặt áo khoác bên cạnh sô pha.
“Vừa nãy bảo vệ bên ngoài thấy , sẽ chuyện gì chứ?” Cô sợ hãi xuống một bên.
Thẩm Huyên đang xem sách, chỉ c.ắ.n một miếng táo, chậm rãi liếc cô , “Có gì mà sợ. Cho dù ở nhà thì thế nào, hiện tại cái nhà là chủ, dẫn một bạn đến chẳng lẽ còn trải qua sự phê chuẩn của ?”
Lục Tố Tố cau mày, vẻ mặt kỳ quái mắt, đột nhiên giơ tay sờ trán cô, “Không sốt đấy chứ, bắt đầu mê sảng ?”
Gạt tay cô , Thẩm Huyên nghiêm trang cô : “Cậu mới sốt! Cậu tin , ngày mai thể chuyển cái căn nhà sang tên . Đến lúc đó ở đây cũng vấn đề gì.”
Chuyện nhỏ Mục Đình mới sẽ quản.
Dì Vương bưng lên một đĩa trái cây, cũng vui vẻ phòng tạp vụ dọn dẹp đồ đạc. Nếu là đây, dì mơ cũng nghĩ tới Mục tổng và phu nhân sẽ hòa hợp. Vốn dĩ còn tưởng họ sắp ly hôn, ai ngờ quan hệ của hai đột nhiên lên. thế giới của giới trẻ dì cũng hiểu, chỉ là thấy hai quấn quýt bên mỗi ngày dì cũng mừng.
“Cậu điên hả?” Lục Tố Tố trợn mắt há hốc mồm cô, nghĩ một thời gian gặp, đối phương bắt đầu lung tung.
Biết cô tin, Thẩm Huyên lắc đầu gì, chỉ tiếp tục c.ắ.n táo của , cảm thấy thời gian vẫn nên chứng minh một chút địa vị của trong nhà mới .
“Nói , chuyện gì?”
Lấy tinh thần, Lục Tố Tố lập tức lấy một chồng giấy từ trong túi đưa cho cô, “Cậu xem , đây là những bản thiết kế của Tô Họa đó.”
Thấy , Thẩm Huyên lập tức nhận lấy lật xem. Là trong ngành, cô đương nhiên những tác phẩm linh khí. Mặc dù cảm giác kinh diễm, nhưng kỹ thể phát hiện một chi tiết sáng tạo và tinh tế. Nói tóm , đối phương vẫn còn thiếu một chút kỹ năng và sự mài giũa. Nếu bồi dưỡng , nhất định là một tiềm năng.
“Mặc dù bảo nhận cô , nhưng cũng xem trình độ của cô . Tuy nhiên, vẻ tệ. ngành cũng , cần dẫn dắt, cho nên mới đến hỏi , rốt cuộc nghĩ , tại nhận cô ? Cậu kế hoạch gì khác ?”
Không trách Lục Tố Tố thuyết âm mưu, cô luôn cảm thấy đây là một kịch bản của Thẩm Huyên, một kịch bản nhất cử tiêu diệt kẻ địch.
Tiện tay ném lõi táo thùng rác, Thẩm Huyên cô nhàn nhạt : “Những điều với đây đều xảy , tất cả chỉ là lo xa mà thôi. Mục Đình cũng thích cô , nên mới bảo nhận cô . Dù cô nợ hai trăm vạn, trong thời gian ở phòng việc đều là trả nợ, cho nên hy vọng thể phát huy giá trị lớn nhất của cô .”
Nữ chính mà, khẳng định là tài hoa. Thay vì để viên ngọc thô cho nam phụ mài giũa, chẳng bằng giao cho cô tự bồi dưỡng. Không chỉ thế, cô còn chia rẽ bọn họ, để nam phụ cả đời cũng chiếm nữ chính. Hơn nữa, hai trăm vạn của cô cũng là tiền, từ thiện, đương nhiên để nữ chính việc trả nợ mới .
“Thật ?” Lục Tố Tố nhíu mày. Thật cô cũng điều tra, Tô Họa và Mục tổng quả thực giao thoa gì, nhưng gần với Phương Khâm .
“Vậy , sẽ tìm một nhà thiết kế thâm niên dẫn dắt cô . gần đây ngóng , hình như công ty nào dám nhận cô , chắc chắn là cô đắc tội với Phương Khâm. Chúng như ?”
Nghe , Thẩm Huyên khỏi nhạo một tiếng, “Cậu sợ cái gì, cánh tay của , còn thể vươn dài đến .”
Đã từng chỉ vì vài lời khó mà đối phương chèn ép công ty của họ. Nếu cuối cùng ông nội giao công ty cho Mục Đình, cũng sẽ thế nào. Loại hẹp hòi còn bằng cả vai ác.
Nghĩ đến quan hệ của nhà họ Mục và nhà họ Phương, Lục Tố Tố cảm thấy như hiểu điều gì đó, cuối cùng vẫn gật đầu. Cô dường như sợ Mục Đình trở về, vài câu liền lập tức .
Thẩm Huyên gọi cũng gọi cô . Cái gan còn nhỏ hơn cô. Xem cô nhất định chứng minh một chút địa vị của trong nhà mới .
Bất quá đến buổi tối, địa vị của cô đe dọa nghiêm trọng, mà cuối cùng vẫn ức h.i.ế.p đến mức còn chút sức lực. Thẩm Huyên cảm thấy cần đổi cái khóa khác để phòng ngừa một Pháp Sư nào đó!
Chiều ngày hôm cuộc họp hội đồng quản trị. Cô vẫn còn ngái ngủ. Cũng may cổ dấu vết gì. Đối phương chắc chắn hôm nay cô ngoài nên mới kiềm chế, bằng ngày thường nào như .
Ăn cơm trưa xong đến công ty, Bí thư Lý thấy cô lập tức đón , : “Mục tổng chút việc nên về kịp, văn phòng chúng vân tay, bằng cô đến phòng tiếp khách đợi một lát nhé?”
Lười biếng gật đầu, Thẩm Huyên chỉ thể đến phòng tiếp khách . Bí thư Lý lập tức rót cho cô một ly cà phê. Thật hôm nay Thẩm Huyên đến còn một việc, đó chính là ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, miễn cho còn thường xuyên đến đây họp.
Lát nữa còn bệnh viện thăm ông nội, bên bác sĩ hình như phương án điều trị mới. ông nội cô cứ đòi xuất viện, thế nào cũng . Cô nhất định gọi Mục Đình cùng khuyên ông mới . Đã lớn tuổi mà cứ như một đứa trẻ, ngay cả sức khỏe của bản cũng quan tâm.
Đang chơi game, cho đến khi cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân nhanh chậm. Cứ tưởng là Mục Đình về, Thẩm Huyên lập tức ngước mắt một cái, nhưng thấy một mà cô tránh còn kịp.
Cô mặc một chiếc váy dài tay bó sát màu đen, mái tóc dài xoăn tùy ý xõa vai, mặt chỉ trang điểm nhẹ. Toàn cô toát vẻ hiền hòa, còn sự sắc bén và kiêu ngạo như ngày xưa. Cô quả thực đổi, hơn nữa đổi nhiều.
Mục Dịch cất bước đối diện cô, lấy một điếu thuốc. Thần sắc lộ vẻ âm trầm, “Nghe cô đưa cổ phần cho ?”
Thẩm Huyên khẽ mở miệng, nửa ngày, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Điều nên cô đều , nhiều cũng thú vị.
“Cô đang gì ? Vì mà cô ngay cả cổ phần cũng từ bỏ?!” Mục Dịch hít mạnh một thuốc, mặt mang theo vẻ giận dữ.
Nhắm mắt hít sâu một , Thẩm Huyên nhàn nhạt : “Đây là chuyện của , hơn nữa một việc như tưởng tượng. sống , cũng hy vọng đừng nhúng tay.”
Nghe , Mục Dịch đột nhiên lạnh một tiếng, “Thật ? Cô nghĩ cô thể chơi ? Nếu một ngày cô vứt bỏ, đến lúc đó cô sẽ trắng tay! Cô cực đoan, nhưng cô nghĩ xem rốt cuộc cô trả giá bao nhiêu vì ?!”
Hắn dập tàn t.h.u.ố.c một cách thô bạo gạt tàn, Mục Dịch tức đến mức trán nổi gân xanh lờ mờ. Chưa từng phẫn nộ đến , trơ mắt tất cả sự kiêu ngạo của cô Mục Đình chà đạp đến mức trắng tay. Hiện tại đối phương ngay cả cổ phần cũng buông tha, những lời giả dối đây chẳng qua chỉ để lừa gạt cô mà thôi!
Thở dài, Thẩm Huyên chút mệt mỏi xoa nhẹ giữa trán, “Mục Dịch, cần nghĩ khác đều xa như . Cái cổ phần bản , là đường ca ( họ) của bảo nhận mới nhận lấy. Bây giờ đưa cho chẳng qua là để nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Hơn nữa, chúng ký hợp đồng, chỉ cần ly hôn, tất cả tài sản của đều là của . Đã như , cổ phần của cho thì gì khác biệt?”
Trên thế giới , ai cũng khả năng lừa cô vì tiền, duy chỉ Mục Đình là sẽ , đây là điều thể nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-36.html.]
Nghe cô , trong mắt Mục Dịch lóe lên một tia kinh ngạc, giọng khẳng định, “Không thể nào! Cô nhất định đang lừa !”
Mục Đình thể ký loại hợp đồng , đây là điều tuyệt đối thể xảy !
Cảm thấy thể lý với , Thẩm Huyên chỉ thở dài, “Mặc kệ tin , chỉ với , sống , thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“ chỉ đang giả dối với cô mà thôi! Tại cô vẫn hiểu?!” Mục Dịch nắm chặt tay, thần sắc phức tạp.
Có lẽ Phương Khâm đúng, cần ngăn cản tất cả những chuyện .
“Quan tâm đến đời sống vợ chồng chúng ?”
Theo cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam thanh đạm. Thẩm Huyên lập tức ngẩng đầu , chỉ thấy Mục Đình từ lúc nào đến, Trợ lý Chung phía vẫn cúi đầu dường như tránh mặt.
Sợ đối phương hiểu lầm, Thẩm Huyên lập tức qua, vội vàng giải thích, “ chỉ đang ở đây chờ thôi.”
Nhìn thấy cô vội vàng phủi sạch quan hệ với như , ánh mắt Mục Dịch tối sầm , đột nhiên dậy sửa cổ tay áo. Hắn từng bước qua đối diện với ánh mắt đàn ông, mỉm , “Chỉ trò chuyện với chị dâu một lát thôi, cũng gì. chỉ hy vọng đại ca thể sớm sinh một đứa con, dù hai cũng kết hôn ba năm , động tĩnh gì sợ là sẽ khiến đàm tiếu.”
Trợ lý Chung ở phía im lặng tàng hình. Không ngờ chỉ muộn một lát mà phu nhân đụng Mục Dịch .
Thẩm Huyên tức khắc trợn mắt giận dữ. Không ngờ đối phương như , đây chẳng là thẳng là quan hệ vợ chồng họ , hoặc là, đối phương còn tưởng rằng Mục Đình chạm cô.
Nhìn , khóe môi Mục Đình khẽ cong lên. Gương mặt lạnh lùng mang theo một nụ phong khinh vân đạm (thờ ơ, nhẹ nhàng), giơ tay xoa đầu Thẩm Huyên, bờ môi mỏng khẽ mở, “Vậy chúng quả thực nên nỗ lực.”
Thẩm Huyên hiểu cảm thấy lưng chợt lạnh, ngay đó kéo lấy cổ tay, buộc theo cửa, văn phòng bên cạnh. Chỉ còn Mục Dịch với vẻ mặt âm trầm đó. Nếu tin rằng đường ca sẽ phát sinh quan hệ với đối phương, nhưng hiện tại...
Cánh cửa văn phòng đóng . Thẩm Huyên đối phương cởi áo khoác đặt sô pha, đến quầy rượu rót một ly rượu. Bất quá Thẩm Huyên dám khuyên đối phương uống rượu.
Cầm ly rượu đến bàn việc xuống, đàn ông bỗng nhiên ngước mắt cô. Người vội vàng vẻ trấn tĩnh qua, năng khí phách, “Anh thể điều camera giám sát, là chính tìm đến, liên quan gì đến .”
Nhấp một ngụm rượu, yết hầu đàn ông khẽ động, ánh mắt thâm sâu cô, “Vậy mà hai trò chuyện vui vẻ thật, còn đến cả chuyện con cái.”
“Không hề !”
Thẩm Huyên vội vàng phủ nhận, qua đưa tay ôm lấy eo , giọng dịu dàng, “Tại chuyện con cái với , thì cũng là với nha.”
Chương 46 Dấu Vết
Thẩm Huyên cảm thấy ý chí cầu sinh là cần . Mặc dù cô và Mục Dịch vốn dĩ gì, nhưng sợ là sợ ghi tạc trong lòng, về chịu thiệt vẫn là cô.
Nhéo cằm cô, ánh mắt đàn ông khẽ động, “Em chuyện như thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, Thẩm Huyên khỏi trừng mắt , “Anh thể đắn một chút .”
Nếu tận mắt chứng kiến, cô cũng nghĩ đến, nam chính từng ít , khó tính đang lời thô tục với cô!
Đàn ông, ha hả.
“ đương nhiên đắn bằng những đàn ông hoang dã khác.”
Mục Đình buông ly rượu, đến bàn việc xuống, lật xem tài liệu bàn. Mặc dù thần sắc vẫn thanh lãnh (lạnh lùng) đạm mạc, nhưng Thẩm Huyên cơn giận của vẫn tiêu tan.
Ai phụ nữ lòng nhỏ nhen, cô cảm thấy đàn ông lòng cũng lớn hơn là bao.
Đi đến phía ôm lấy cổ , Thẩm Huyên cúi đầu áp tai nhẹ giọng : “Được , thấy nhất định sẽ tránh xa một đoạn ?”
Nếu cô và Mục Dịch gì đó, sớm nên , thể còn chờ đến bây giờ. Lý lẽ đơn giản như chẳng lẽ hiểu?
Người đàn ông vẫn d.a.o động tài liệu. Thẩm Huyên đột nhiên cảm giác mắng , nhưng cuối cùng vẫn c.ắ.n một miếng cổ . Ngay đó, cả cô chợt kéo một vòng ôm xuống, một cái đầu cũng vùi giữa cổ cô.
“ sai , sai , đừng như , lát nữa còn họp đấy, khác thấy còn gặp mặt ai nữa.” Cô vội vàng đẩy cái đầu đang ở mặt.
Nhéo cái cằm trắng nõn , đàn ông cúi đầu hôn mạnh lên bờ môi đào . Thẩm Huyên đỏ mặt đặt hai tay lên vai , lưng gắt gao tựa mép bàn. Nửa ngày, cô mới thở phì phò đầu , rầu rĩ xoa tóc , “Sao nhỏ mọn như , gần với Mục Dịch thấy phản ứng gì.”
Ánh mắt Mục Đình tối sầm , “Còn ?”
Thẩm Huyên: “...”
“ chỉ đùa thôi, ở nước ngoài, thể thấy .” Cô gượng một tiếng.
Người đàn ông gì, cứ thế bình tĩnh chăm chú mắt. Bàn tay lớn nặng nhẹ xoa vòng eo thon, thần sắc vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Thẩm Huyên trèo xuống khỏi . Vừa lúc bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Cô vội vàng dậy đến sô pha xuống, cầm gương soi cổ , sợ đối phương trả thù cô, để dấu vết gì.