Hôm Nay Lại Lại Lại Vẫn Chưa Ly Hôn [Xuyên Thư] - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-12-04 08:10:30
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Huyên còn kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thở đều cướp hết sạch.
Bàn tay ở eo cô như siết cô gãy đôi, nửa cô dựa bàn. Hơi thở nam tính che trời lấp đất bao phủ xung quanh, sự thô bạo, vội vàng của đối phương hoảng sợ.
Hắn hung hăng c.ắ.n một cái chiếc cổ trắng nõn đó. Giọng đàn ông khàn đặc: “Thích!”
Tim Thẩm Huyên nhảy dựng, đầu óc trống rỗng. Chờ đến khi cô lấy tinh thần, ở giường từ lúc nào. Hơn nữa, hình như áo ngủ của cô đó, cô sợ hãi vội vàng giãy giụa.
“… Ưm…” Thẩm Huyên vô lực đẩy , cực kỳ gì đó, nhưng đối phương cho cô cơ hội.
Theo chiếc áo ngủ đột nhiên đẩy lên cao, nụ hôn nóng bỏng cũng dần dừng ở cổ cô. Cô thở dốc, vội vàng đè bàn tay to nóng rực : “Khoan … Lần ?”
Bốn mắt , cô thấy d.ụ.c vọng cuồn cuộn trong đôi mắt đen , như ăn thịt . Cô chỉ thể nuốt nước bọt, cố gắng nhấn mạnh một : “Anh… Anh công tác ? Ngủ sớm dậy sớm…”
Lướt qua khuôn mặt nhỏ ửng hồng , đàn ông nhíu chặt mày, bỗng nhiên dậy phòng tắm. Chỉ còn một Thẩm Huyên sợ hãi đó.
Nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng , cô sợ hãi kéo chăn trùm kín . Vốn tưởng rằng thật sự “xong đời” , ngờ nam chính thật sự chịu dừng . Có thể thấy thật sự tôn trọng ý tứ của cô.
Chỉ là như một hai đối với cơ thể chắc chắn , hơn nữa hôm nay trời lạnh, tắm nước lạnh cảm …
Đột nhiên cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, thôi, là một trưởng thành, cô nên bộ dạng của một trưởng thành. Cho dù gì thì , họ là vợ chồng hợp pháp. Hơn nữa, cô cũng hiểu vì hề chán ghét việc đối phương tiếp cận…
Cảm giác bên cạnh lún xuống một chút, bộ căn phòng chìm một mảnh tối đen. Thẩm Huyên hít sâu một , đ.á.n.h bạo từ từ rướn qua, một bên đưa tay ôm lấy eo đối phương: “… nghĩ thông suốt …”
Chưa từng thấy thấy hổ như , cô đỏ mặt từ từ cúi đầu. ngay đó, tay đột nhiên bẻ : “Ngủ.”
“…”
Không ngờ từ chối, Thẩm Huyên khỏi bình tĩnh trong bóng tối: “Anh… Anh giận ?”
Khẳng định là giận , bằng đột nhiên thái độ đổi lớn như . mà… Vừa nãy cô sợ …
Theo luồng hương thơm mát lạnh một nữa quẩn quanh trong thở, thần sắc đàn ông chút căng thẳng, ngay cả giọng cũng khàn đến cực độ: “Không .”
Cảm giác chính là đang giận, hại đối phương tắm nước lạnh, Thẩm Huyên vẫn còn chút áy náy, chỉ thể nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vậy… Ngủ ngon.”
Cô thề, cô tuyệt đối ý trả thù đối phương, chỉ là nãy thật sự sự chuẩn tâm lý .
Cô trở , ôm chặt chăn nhắm mắt . ngay đó, cả ôm một vòng tay nóng bỏng. Thẩm Huyên chớp chớp mắt, một bên tựa đầu qua đó một chút, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhìn đang ngủ cực kỳ yên trong lòng, Mục Đình chỉ cảm thấy giữa hai đầu mày giật liên hồi. Có lẽ, thật sự nợ phụ nữ .
Ngủ một giấc đến khi chuông báo thức vang lên, Thẩm Huyên vẫn dậy. Cũng dùng bao nhiêu ý chí lực, cô mới nhấn tắt báo thức, mơ mơ màng màng phòng tắm rửa mặt đ.á.n.h răng, như một cái xác hồn xuống lầu uống một ly nước mật ong. Dì Vương vẫn đang bữa sáng, cô cũng chỉ thể đẩy xe đạp của . Chờ đến khi đàn ông , cô liền lập tức đạp xe theo.
Nhìn chiếc xe đạp chậm rì rì của cô, Mục Đình cứ bình tĩnh chằm chằm. Cô đến tê dại, chỉ thể xuống khỏi xe đạp, đó thành thật theo chạy bộ. Cũng may tốc độ của đối phương nhanh, cô nheo mắt mệt mỏi, mí mắt mở . Mặc dù cơ thể đang vận động, nhưng linh hồn chìm giấc ngủ say.
“Hôm nay chạy một vòng .” Hắn cô.
Nghe , Thẩm Huyên tức khắc tỉnh táo . Một vòng tuy rằng cũng gian nan, nhưng tổng cộng hơn chạy hai vòng. Cũng khu biệt thự lớn đến thế, cô thà cần lớn như .
“Sau thể đều chạy một vòng ?” Cô vẻ mặt mong đợi bên cạnh.
Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích: “Cô nghĩ ?”
Thẩm Huyên: “… nghĩ là .”
Nói xong, cô vội vàng chạy lên phía , nhưng cuối cùng vẫn thể lực chống đỡ nổi mà chậm , chỉ thể kéo cánh tay đối phương mà chạy. Chờ trở về biệt thự thì mồ hôi đầm đìa, chỉ thể tắm rửa một cái cho thư giãn.
chờ xuống lầu ăn bữa sáng, phát hiện Mục Đình xong quần áo, dường như cửa. Nghĩ đến đối phương công tác sẽ cần dậy sớm nữa, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy cả đều nhẹ nhõm thở . Cô vẫn cầm bánh mì kẹp, nghiêm túc vẫy tay với : “Anh đường cẩn thận, sớm về sớm.”
Đi thêm mấy ngày cũng .
Nhìn đang uống sữa bò , đàn ông bỗng nhiên sửa cổ tay áo, qua nhéo cằm cô, cúi đầu phủ lên cái miệng nhỏ dính vết sữa, hôn thật mạnh một cái.
Dì Vương mới từ nhà bếp thấy cảnh thì sợ ngây .
Như là chú ý tới điều gì, Thẩm Huyên đỏ mặt vội vàng đẩy : “Anh… Vô sỉ!”
Ban ngày ban mặt thế , trong phòng bếp ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-30.html.]
Như là thấy sự e thẹn mặt cô, Mục Đình chỉ là nhàn nhạt cô, bàn tay to vỗ vỗ đầu cô: “Chờ trở .”
Cảm giác như là đang uy h.i.ế.p , Thẩm Huyên cũng , chỉ là cúi đầu c.ắ.n miếng bánh mì kẹp. Mãi đến khi ánh mắt cô lướt qua bóng dáng rời mới nhẹ nhàng thở . Cô sang, phát hiện dì Vương còn đang ngây ngốc ở cửa bếp. Trong lúc nhất thời, cô đỏ mặt chỉ cảm thấy vô cùng hổ.
lúc , chiếc điện thoại bàn đột nhiên vang lên. Nhìn thấy là Bạch Tư, cô lập tức cầm lấy máy. Giọng đối phương chút ngưng trọng.
“Là như thế , hôm nay báo cáo kiểm tra của lão gia tử. Bác sĩ m.á.u của ông chút bình thường, hình như trong cơ thể trúng độc mãn tính, nhưng mắt còn điều tra là độc tố gì.”
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Thẩm Huyên cả đều ngây đó, ngay đó lập tức dậy lên lầu quần áo, một bên sốt ruột hỏi: “Vậy bác sĩ thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng ?”
Dứt lời, trong điện thoại vang lên một giọng trầm ngâm: “Cái còn chờ kiểm tra thêm bước nữa, bất quá bác sĩ độc ít nhất tích lũy trong cơ thể chủ tịch một tháng .”
Chương 38: Khuyên Giải
Nghe lời , cái đầu tiên Thẩm Huyên nghĩ đến chính là đại bá cô. Cũng chỉ đại bá cô động cơ và cơ hội để như . Càng nghĩ càng tức giận phẫn nộ, khó thể tin, vì tiền, thể xuống tay với cả phụ của !
Cúp điện thoại, Thẩm Huyên quần áo xong liền lập tức đến bệnh viện. Cô may mắn chút lo lắng, may mắn là kịp thời phát hiện, nhưng cô lo lắng độc sẽ ảnh hưởng gì đến gia gia cô .
Lòng nóng như lửa đốt bệnh viện, trong phòng bệnh như cũ một lớn bác sĩ túc trực, bất quá gia gia cô như một việc gì đang ở đó xem báo. Tinh thần của ông trông cũng khá , còn một thích nhà họ Thẩm cũng ở đây hỏi han liên tục, bộ phòng bệnh ồn ào.
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, Ta còn c.h.ế.t ! Đều ngoài, ngoài, c.h.ế.t cũng sẽ tụi bay ồn c.h.ế.t!” Lão gia t.ử vui lướt qua .
Trong chốc lát, tất cả im tiếng, ngại với uy nghiêm của lão gia tử, từng cũng chỉ đành khỏi phòng bệnh . ngoài liền ở đó bàn tán xôn xao, trong lời đều nghi ngờ độc từ mà , cũng kẻ ngốc, từng lập tức chĩa mũi dùi về phía Thẩm Dục Dân.
Đóng cửa phòng bệnh ngăn cách hết thảy tiếng bàn luận, Thẩm Huyên lập tức vị bác sĩ chủ trị hỏi: “Độc sẽ nguy hiểm đến tính mạng ?”
Bác sĩ thần sắc ngưng trọng, một lúc lâu mới nghiêm chỉnh : “Cái còn chờ kiểm tra thêm bước nữa, bởi vì vẫn rõ ràng tác dụng phụ của độc tố , chúng cũng dám tùy tiện kết luận. Thế nhưng độc hẳn là tích lũy lâu ngày trong cơ thể bệnh. Hơn nữa Thẩm lão tuổi cao, chúng cũng dám động tác quá lớn. Bất quá ngài yên tâm, chúng mời nhiều chuyên gia trong và ngoài nước đến nghiên cứu để loại bỏ độc tố trong cơ thể bệnh, cố gắng hết sức để nó ảnh hưởng đến an tính mạng của Thẩm lão .”
Tuy rằng khác lời Bạch Tư , bất quá chỉ cần mắt nguy hiểm là . Thẩm Huyên lớn tuổi đang hề để tâm giường bệnh, trong lòng như nghẹn một chỗ phát tiết.
“ gia gia đừng ở cùng đại bá, gia gia cố tình . Trừ còn ai thể cơ hội xuống tay , gia gia cho cơ hội, nhưng trong mắt chỉ tiền!”
Lần đầu tiên thẳng thắn như , Thẩm Huyên cũng là tức giận đến cực độ. Những vị bác sĩ cũng đều thức thời ngoài, một bí mật của nhà hào môn vẫn là thì hơn.
Tiện tay buông tờ báo trong tay, ông lão ngẩng đầu cô: “Chỉ cần nó thể sống yên , cái mạng của Ta tính là gì.”
Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh một mảnh. Thẩm Huyên cau mày, ánh mắt chút phức tạp. Kỳ thật đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu là con trai của chính cô vì tiền mà hại , Thẩm Huyên dám tưởng tượng sẽ thế nào. Cô khả năng sẽ tiếp nhận sự thật . Có thể thấy nội tâm gia gia cô bao nhiêu thống khổ và dày vò.
Hốc mắt nóng lên, cô khỏi xổm xuống, ôm lấy tay ông lão im lặng nức nở: “Gia gia… Người cần như , cháu cũng chỉ mà thôi. Người cho dù là vì cháu, cũng sống thật ?”
Cô thể thể hội loại tâm tình chính con trai ruột phản bội của đối phương. Mỗi đều là ích kỷ. Thẩm Huyên thật sự hy vọng gia gia cô thể mãi mãi ở bên , cô ngay cả phần tình cuối cùng cũng rời xa cô.
Vỗ vỗ đầu cô, trong đôi mắt vẩn đục của ông lão tràn đầy thương tiếc và phức tạp. Toàn bộ phòng bệnh liền cứ thế tĩnh mịch một mảnh, ngay cả bên ngoài phòng cũng là gió thu hiu quạnh, mây đen giăng đầy.
Thẩm Huyên hiện tại rốt cuộc nghĩ thông suốt một chuyện. Khó trách trong sách cuối cùng gia gia nữ phụ xuất hiện, nguyên lai chính là đại bá cô hãm hại. Vì lợi ích của mà ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất của con cũng , quả thực còn bằng một con súc sinh!
Ở bệnh viện đợi đến tối, mãi đến khi ông lão ngủ say Thẩm Huyên mới chuẩn trở về. Cô cảm thấy cái tên Thẩm Tất cũng là cái gì , nhưng gia gia cô còn đưa đối phương nước ngoài, rõ ràng là đang bao che cho đối phương. Thẩm Huyên cũng nên gì, bất quá cái tên Thẩm Dục Dân khẳng định thể buông tha.
Loại gia tộc bê bối khẳng định thể phóng đại, cho nên đối phương chỉ là bởi vì tham ô tài chính công ty mà đang tiếp nhận điều tra. Thông thường mức trọng đại thể phán mười năm, nhưng mười năm cũng quá ít. Xem cô trở về hỏi Mục Đình, xem đối phương còn chuyện trốn thuế lậu thuế gì , nhất là phán thêm mấy năm nữa.
Thế nhưng khi cô mới khỏi bệnh viện, chỉ thấy ven đường dừng một chiếc xe. Nhìn thấy bóng dáng lâu gặp trong xe , cô nhíu mày. Cô vẫn là bảo tiêu ở chỗ chờ cô.
Buổi tối công viên bệnh viện vẫn ít bệnh đang tản bộ. Cô ở phía , phía cũng dần dần đuổi kịp một bóng dáng. Nếu là đây, Thẩm Huyên tuyệt đối sẽ lập tức chạy , bất quá gần đây cô nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
“Trong thời gian nước ngoài xử lý một ít việc, là Mục Đình cố ý. Kỳ thật cũng chỉ là một tiểu nhân đê tiện mà thôi!”
Nghe thanh âm phía , Thẩm Huyên tìm một chiếc ghế dài xuống, ánh mắt phức tạp mắt: “ từng giống , nhất ý cô hành, cho rằng chỉ cần chính thích là . Có một bác sĩ bệnh, nhưng là thừa nhận. Thế nhưng nghĩ thông suốt nhiều chuyện. từ đến nay đều thoát khỏi thế giới của chính , cũng là như . Chờ ngoài, mới phát hiện kỳ thật thế giới bên ngoài cũng đặc sắc, chỉ riêng Mục Đình một .”
Xung quanh thỉnh thoảng bệnh xe lăn qua. Mục Dịch ninh chặt mày, cứ thế bình tĩnh chăm chú nữ sinh mắt. Một lúc lâu, mới mở miệng: “Chị dâu đổi.”
Hắn quen Thẩm Huyên cao ngạo tự tin, vô luận xảy chuyện gì cũng sẽ khuất phục. Cho nên vẫn luôn cho rằng bọn họ đều là cùng một loại , chấp nhất, đạt mục đích quyết buông tay. Chính là ba năm hôn nhân mài phẳng tất cả góc cạnh của cô.
“Người đều sẽ đổi. Chẳng sợ thích ăn một loại bánh ngọt, nhưng loại bánh ngọt sẽ vĩnh viễn đều là một hương vị. Cho dù đầu bếp đổi, nhưng nó cũng sẽ đổi hương vị vì sự đổi của nguyên liệu. Trên thế giới gì là hề đổi. Cái thích, bất quá là cái đây mà thôi, nhưng mà… còn là chính đây nữa.” Thẩm Huyên ánh mắt sáng rực chằm chằm mắt.
Thần sắc Mục Dịch khẽ biến, đột nhiên giữ chặt cánh tay cô, ngữ khí vẫn lộ sự chấp nhất: “Không, vô luận chị dâu biến thành cái dạng gì đều thích!”
Tình yêu dành cho cô, vĩnh viễn sẽ đổi!
Cô than nhẹ một tiếng, Thẩm Huyên thần sắc cũng theo đó nghiêm túc lên: “ là hy vọng thể tìm hạnh phúc của chính , mà đem tất cả tâm tư đều đặt ở . hiện tại , Mục Đình đối xử với cũng . Tên tài xế bắt , chỉ cần chịu buông tay, chừng hết thảy còn đường cứu vãn.”