Hôm Nay Lại Lại Lại Vẫn Chưa Ly Hôn [Xuyên Thư] - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:57:51
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Huyên: “...”
Cô đắp chăn , một câu cũng nữa.
“Nếu em thật sự ly hôn, ý kiến.” Anh thần sắc thanh đạm.
Thẩm Huyên từ chối giao tiếp với . Nếu ly hôn, ông nội cô khẳng định sẽ mắng cô c.h.ế.t mất, chính là cố ý!
Mở mắt , cô chợt bình tĩnh mặt : “Anh ly hôn , nhưng chúng ký một bản thỏa thuận ly hôn. Sau nếu ngoại tình, chúng lập tức ly hôn, hơn nữa tất cả gia sản của đều cho , thế nào?”
Đến lúc đó cô là thể trở thành nữ tỷ phú giàu nhất!
Nghe , đàn ông bỗng nhiên liếc cô một cái. Đây là điều cô vẫn luôn lo lắng?
Khóe môi mím , bỗng nhiên cúi vỗ vỗ đầu cô, “Không ly hôn thì thứ cũng là của em.”
Chương 27: Tự Mình Hoài Nghi
Thẩm Huyên đối với lời của ôm thái độ nghi ngờ sâu sắc, hơn nữa sẽ những viên đạn bọc đường mê hoặc. Cô vẫn tò mò về nguyên nhân nam chính chịu ly hôn, nhưng quan hệ, cho dù đối phương ngoại tình cũng hại.
“ chỉ tin tưởng giấy trắng mực đen, chờ ký thỏa thuận mới tính.” Cô nghĩ nghĩ, thêm một câu, “Còn nữa, hiện tại sẽ dọn về, cần một gian riêng tư.”
Nói , dọn về cũng khác biệt. Lần quyến rũ , đối phương còn thể thờ ơ, hoặc là do dáng , hoặc là do đối phương tự chủ quá mạnh. như cũng , cô thực hiện cái nghĩa vụ vợ chồng gì cả.
Mục Đình trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt : “Tùy em.”
Thấy đồng ý, Thẩm Huyên cũng nhẹ nhàng thở , lời lẽ chính đáng nhấn mạnh một , “Hơn nữa, nếu bắt đầu từ đầu, sự đồng ý của , tùy tiện chạm .”
Nghe , đàn ông chỉ là cô thật sâu một cái, bỗng nhiên nhạt, “Đương nhiên.”
Nói , một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến, chỉ thể khỏi phòng bệnh . Thẩm Huyên thì giường bệnh tiếp tục trần nhà. Cô cốt truyện sẽ thế nào. Hiện tại hề đắc tội nữ chính, cho dù tên nam thứ hai tính toán chi li trả thù , nam chính hẳn là cũng sẽ giúp cô ?
Mục Đình dường như việc , nhưng đó y tá đến đỡ cô . Ông nội cô thì thấy đến nữa, lẽ là một ở nhà buồn chán. Thẩm Huyên thì một ở đó vẽ tranh, từ lúc nào vẽ một quen mắt. Cô lén lút vẽ thêm một cái nón xanh lên , trộm nhanh chóng giấu bức họa , tuyệt đối thể để khác thấy.
Sáng hôm Lục Tố Tố đột nhiên hấp tấp chạy đến, dường như còn sợ trong phòng bệnh khác, lén lút quét vài mới dám đẩy cửa . Cô dường như đặc biệt sợ Mục Đình.
“Đại tiểu thư, mạng cũng thật lớn nha!”
Ngẩng đầu đối phương một cái, Thẩm Huyên nhướng mày, “Cái gọi là đại nạn c.h.ế.t ắt phúc phận.”
Ừm, hôm nay mua một tờ vé thử xem.
“ thấy phúc khí lớn thật đó, bây giờ trong giới đều đồn ầm lên . cũng ba , ông nội chuẩn về hưu giao vị trí cho cháu rể đấy. Cuối tháng sẽ cử hành nghi thức bàn giao. Tên họ khẳng định là tức điên , chắc ngờ nửa đường sát một Trình Giảo Kim!” Lục Tố Tố tưởng tượng đến đối phương chịu thiệt liền đặc biệt vui vẻ.
Một bên c.ắ.n táo, Thẩm Huyên cúi đầu xem phim, một bên lẩm bẩm : “Hắn khẳng định sẽ dễ dàng bỏ qua, nhưng , ngoài đều mang theo bảo tiêu là .”
Còn hỏi nam chính còn loại xe cải trang , ngay cả t.a.i n.ạ.n xe cộ còn sợ, sẽ bao giờ sợ trả thù nữa.
“Cậu cẩn thận một chút, sẽ vận may như . À đúng , căn hộ còn ?” Lục Tố Tố đột nhiên hỏi.
“Muốn! Đương nhiên !” Thẩm Huyên nghiêm túc cô , “ tạm thời ở bên ngoài một thời gian, xuất viện xong sẽ ký hợp đồng.”
Nếu thể cứ mãi ở bên ngoài thì , vô câu vô thúc, tự do tự tại, ăn cái gì thì ăn cái đó, cũng cần lo lắng cảm xúc của khác.
Thấy , Lục Tố Tố cũng gật gật đầu. Vừa định chuyện cứ giao cho cô là , nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên mở . Chỉ thấy Trợ lý Chung bỗng nhiên tủm tỉm . Thẩm Huyên phát hiện, đối phương càng ngày càng tư chất ch.ó săn. Lúc mới đầu và Mục tổng nhà nghiêm túc đắn bao.
“Chào cô Thẩm.”
Bác sĩ Trịnh đột nhiên từ phía , mặt vẫn mang theo nụ ôn hòa, tay còn cầm một phần tài liệu gì đó.
Nhìn thấy , Thẩm Huyên thể vui vẻ ?
Thấy cô việc, Lục Tố Tố cũng liền . Trợ lý Chung cũng theo ngoài. Có một chuyện đều tự hiểu, cần nhiều.
Mãi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn hai , vị bác sĩ Trịnh nghiêm trang lấy một phần bảng câu hỏi cho cô, “Xin ngài điền cái .”
Phát hiện đối phương thật sự gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngay cả cô viện cũng buông tha đến để “điều trị” cho , Thẩm Huyên gì, chỉ là yên lặng cầm lấy phần tài liệu điền .
Đều là những vấn đề bình thường, nhưng cô trả lời cẩn thận. Đã từng cô đối với tự tin đến thế nào, nhưng trải qua vài “điều trị” của đối phương, hiện tại cô cũng bắt đầu nghi ngờ chính , suy nghĩ thật sự bệnh ?
Trong phòng bệnh yên tĩnh. Chờ cô điền xong đưa cho đối phương, xem xét, đẩy gọng kính mũi, “ cô Thẩm vẫn luôn tin , cho nên sẽ một đoàn chuyên gia quốc tế đến đây chẩn đoán cho ngài.”
Thẩm Huyên: “...”
Không cần cũng , khẳng định là ý của nam chính.
Xem xong đồ cô điền, bác sĩ một bên xuống, ôn hòa : “Cô Thẩm thiếu tiền ?”
Thẩm Huyên: “... Tùy tình hình.”
Con vẫn cần ý thức khủng hoảng, đương nhiên, hiện tại cô khẳng định là thiếu.
“Vậy cô Thẩm thích tiền ?”
Bĩu môi, Thẩm Huyên kỳ lạ một cái, “Anh thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-22.html.]
Trên đời ai mà thích tiền.
Bác sĩ , giải thích : “Ý là vị trí của tiền trong lòng ngài, vật gì quan trọng hơn nó .”
“Đương nhiên là , gia đình nha!” Cô hiểu đây đều là những câu hỏi gì.
Lại mắt bảng câu hỏi cô điền, thần sắc bác sĩ bỗng nhiên nghiêm túc lên, “Thông thường bệnh nhân tâm lý đều thừa nhận bệnh, đó là bởi vì họ đều cảm thấy tư duy của là bình thường. Đương nhiên, cũng tư duy giống thường là bệnh, tiêu chuẩn để phán định chỉ ở chỗ nó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ngài .”
“Ngài thiếu cảm giác an , hơn nữa tính cách tương đối hướng nội, đối với đa đều ôm sự đề phòng. Người bình thường thể tiếp xúc đến nội tâm của ngài, cho nên ngài quen dùng vẻ ngoài để ý để che giấu sự bất an của . Thật ngài cũng quá thích tiền, ngài chỉ là thiếu một loại cảm giác an đến từ bên ngoài mà thôi.”
Thẩm Huyên: “...”
Toàn bộ phòng bệnh đều tĩnh lặng , thần sắc cô cũng lộ sự kỳ quái, thậm chí chút sợ hãi. Bị đối phương như , cô đều cảm thấy thật sự bệnh.
, lúc còn nhỏ cha cô ly hôn, cũng ai quản cô, cho nên vẫn luôn lớn lên ở nhà bà ngoại. Sau bà ngoại cũng mợ đón , cô cũng chỉ thể dựa ba mỗi tháng gửi 800 đồng sinh hoạt phí để sống.
Cô cũng từng oán trách ông trời, chỉ thể cố gắng lạc quan, dần dần liền quen với vẻ ngoài lạc quan đó. Tiền đối với cô là quan trọng nhất, bởi vì ai giúp cô, bất kể gì cũng dựa chính . Từ nhỏ đến lớn, cô hiểu rõ một đạo lý, thế giới thể tin tưởng cũng chỉ chính .
Cho nên cô mới thể quý trọng sự bụng của ông nội như , đây cũng là đầu tiên cảm nhận tình là loại cảm giác gì.
“Hoang tưởng hại là chỉ bệnh nhân thường xuyên ở trong trạng thái sợ hãi mà phán đoán lung tung. Thông qua sự hiểu về ngài, thể cảm nhận ngài đang sợ hãi một chuyện gì đó. Thật ngay cả chính ngài cũng phát hiện , nó ảnh hưởng đến sự phán đoán bình thường của ngài.”
Thẩm Huyên trừng lớn mắt, cảm giác thật sự điên , cô nên chuyện phiếm với bác sĩ tâm lý!
Cô đương nhiên sợ hãi, ai xuyên thành một nữ phụ sắp bỏ rơi mà sợ hãi?
“ vẫn giữ ý kiến cũ, nhất là tiến hành trị liệu thôi miên. Ngài yên tâm, chỉ là để ngài mơ thôi. Ngài tuy rằng qua nhẹ nhàng, nhưng thực tế áp lực vô cùng lớn, ?”
Hít sâu một , Thẩm Huyên khẽ mỉm , “ mệt , trị liệu .”
Cứ như cô sẽ tẩy não mất, chừng ngay cả chuyện của thế giới cũng khai quật . Những bác sĩ tâm lý thật sự đáng sợ, cô hiện tại cũng rốt cuộc là bệnh bệnh?
Cũng cưỡng cầu nữa, bác sĩ chỉ bảo cô nên thả lỏng, thử đổi một kiểu tư duy để suy xét sự việc. Thẩm Huyên lâm sự tự hoài nghi. Thật cô vẫn luôn cho rằng là một hướng ngoại, hiện tại đối phương như , cô đột nhiên là như thế nào.
Chỉ là chấn động não nhẹ, cho nên lâu là thể xuất viện. Hơn nữa đến đón cô cư nhiên vẫn là Mục Đình. Lần đầu tiên xe do nam chính tự lái, Thẩm Huyên còn chút thụ sủng nhược kinh ( sủng ái lo sợ).
“Chúng đây là ?” Cô nhịn hỏi.
Xe phóng nhanh đường cao tốc, bàn tay to khớp xương rõ ràng của đàn ông đặt tay lái, mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng. Nghe cũng chỉ là môi mỏng khẽ mở, “Ăn cơm.”
Mặc dù đối phương luôn miệng bắt đầu từ đầu, nhưng Thẩm Huyên cũng trông mong thể nhiệt tình hơn. Cô cảm thấy còn bắt đầu bước cuộc sống tuổi già, đúng, nên là cuộc sống của nam chính vẫn luôn khô khan vô vị như .
Không nghĩ đến cái gì, cô cuối cùng cũng nhịn nghiêm trang về phía bên cạnh, giọng nhẹ nhàng, “Anh... thật sự cảm thấy bệnh ?”
Vấn đề cô suy nghĩ suốt một ngày một đêm, sắp tâm thần phân liệt . Quả nhiên việc gì nên khám bác sĩ tâm lý.
Dứt lời, đàn ông chỉ là liếc mắt một cái, giọng thanh đạm, “Sau cần gặp bác sĩ nữa.”
Thẩm Huyên: “...”
“ mà... thật sự bệnh thì bây giờ?” Cô ủ rũ ngoài cửa sổ xe.
Phía là đèn đỏ, xe bỗng nhiên từ từ dừng . Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu đỉnh đầu cô. Ánh mắt Mục Đình khẽ động, “Không khác biệt.”
Chưa từng gặp nào kém ăn như , Thẩm Huyên chuyện với nữa. Dù ngày mai liền ký thỏa thuận, nhiều luật sư công chứng, hẳn là sợ.
Không thấy cái gì, cô bỗng nhiên ghé sát đầu chằm chằm tay đang đặt tay lái, phát hiện chiếc đồng hồ , nhịn khẽ : “Chiếc đồng hồ ... ?”
Chương 28: Kích Thích Nữ Thứ
Đây chính là kiểu dáng cô chọn dựa tính cách nam chính, đảm bảo đơn giản mất nội hàm. Hay là thích kiểu dáng phức tạp?
Theo xe xuyên qua giao lộ, đàn ông mắt phía , thần sắc bình tĩnh, “ một chiếc .”
“...”
Theo khí bao trùm một mảnh hổ, Thẩm Huyên chớp chớp mắt khỏi vặn đầu sang một bên, tâm trạng đột nhiên buồn bực. Lục Tố Tố đều là bản giới hạn, nam chính thể một chiếc, đều là sự nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô!
Mặc dù đau lòng cho 800 vạn , nhưng cũng thể gì . Thẩm Huyên chỉ thể tự nhủ hào phóng một chút, để tinh thần cũng theo đó giàu lên. Chẳng chỉ là 800 vạn , cô tiền.
Theo xe cuối cùng dừng bên ngoài một cửa hàng, Thẩm Huyên phát hiện đây là một nhà hàng mang phong cách thế kỷ , bên ngoài dừng đều là siêu xe. Cô gái phục vụ ở cửa mặt cũng lộ nụ chuẩn mực, thấy tới, lập tức nhanh chóng đón lên.
“Thưa ngài mời bên .”
Thẩm Huyên đột nhiên chút chua xót. Sự khác biệt giữa giàu và trọc phú một bước lên mây liền thấy rõ. Giống như cô đây, một đêm phát tài chỉ quán nướng, tiệm lẩu. Tưởng tượng phong phú hơn chút cũng chỉ là nhà hàng năm , nhưng nơi đến luôn là điệu thấp xa hoa như .
Đại sảnh chỉ thỉnh thoảng ngang qua phục vụ, vẫn là phong cách cổ điển của thế kỷ . Xuyên qua hành lang, cô gặp một đoàn tới. Có lẽ là thấy họ, lập tức liền tới.
“Tổng giám đốc Mục trùng hợp quá! Thế mà cũng gặp , hẹn nhiều , luôn bận, hóa là cùng bà xã nha!”
Đi tới là một đàn ông trung niên bụng bia cả mùi rượu. Vài bên cạnh cũng theo phụ họa. Trong giới kinh doanh, ít nhiều họ đều từng gặp hoặc hợp tác qua, nhưng họ đều vị Tổng giám đốc Mục ít khi ngoài tiệc tùng, cho nên cũng chỉ gặp qua ở một hoạt động kinh tế thương mại.
“Có câu thế nào nhỉ,vợ chồng hòa thuận ha ha ha! Nghe Tổng giám đốc Mục cùng Thẩm Thị hợp tác mạnh mẽ nha, chúc mừng chúc mừng!”
Một đám trong giọng mang theo sự lấy lòng. Chuyện Thẩm lão gia t.ử giao công ty cho cháu gái cùng cháu rể truyền khắp nơi. Nhìn Thẩm Thị đều hấp hối, hiện tại tìm đường thoát.