Hôm Nay Lại Lại Lại Vẫn Chưa Ly Hôn [Xuyên Thư] - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:50:48
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những khác cũng đều lên tiếng, rốt cuộc sự việc đến nước , nhiều cũng vô ích, còn thể đắc tội .

“Luật sư Vương.” Giọng Mục Đình trầm xuống.

Trong chốc lát, Luật sư Vương lập tức nghiêm trang về phía Lưu Mỹ Vân, “Bà Lưu, bà nghi ngờ hành vi công khai vũ nhục hoặc bịa đặt sự thật phỉ báng danh dự cô Thẩm. Điều nghiêm trọng cấu thành tội x.úc p.hạ.m danh dự. Lời của bà ghi âm, thư của luật sư sẽ gửi đến trong vài ngày tới. Ngoài , nếu bà tìm kiếm sự tha thứ từ cô Thẩm, căn cứ theo luật pháp, tình tiết nghiêm trọng thể phạt tù thời hạn ba năm hoặc giam giữ ngắn hạn.”

Nghe , Lưu Mỹ Vân mới còn giận dữ lập tức biến sắc. Mục Quân bên cạnh cũng kéo tay, ý bảo bà nữa.

Không ngờ còn luật , Thẩm Huyên lập tức hừ nhẹ một tiếng, “Giải quyết riêng thể, ba trăm triệu thì khỏi chuyện.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Huyên Huyên cũng đừng chấp nhặt như thím hai cô.” Là con trai trưởng, Mục Nghiệp liền lập tức hòa giải.

Mục Đình chợt dậy, nhàn nhạt quét mắt một cái, “Di chúc của ông nội tuyên bố, xin phép .”

Nói , đột nhiên dừng bước, ánh mắt sáng như đuốc về phía Lưu Mỹ Vân, "Gia hòa vạn sự hưng (Gia đình hòa thuận việc đều thành công). Nếu thím hai hiểu thì với tư cách là cháu trai, thể dạy thím.”

Sắc mặt trắng bệch, Lưu Mỹ Vân ở đó nửa ngày nên lời. Những khác cứ như kẻ ngốc. Khó trách lão gia t.ử thà chia cho cháu trai của phòng nhì, cũng chia cho ngu xuẩn .

Thẩm Huyên đột nhiên cảm giác hả hê. Cô nhanh chóng theo lên. Chỉ là cô ngờ ông nội nam chính cho cô 5% cổ phần, cô còn tưởng rằng chỉ 3%.

nam chính cùng xe với cô mà về hướng công ty. Cô thì tài xế đưa về biệt thự.

5% cổ phần cô khẳng định thể nhận, dù ông nội nam chính cũng nợ cô gì. hiện tại nam chính cứ kéo dài chịu ly hôn, cô thể cưỡng ép khác đăng ký kết hôn cùng .

Trở biệt thự, Thẩm Huyên đột nhiên nhận một tin nhắn từ một lạ, đó bảo cô ngoài chuyện. Vừa thấy tin nhắn cô liền là vai ác. Thật cô cũng phiền muộn, thế nào vai ác mới thể buông tha, chẳng lẽ cô đối phương quấn quýt cả đời?

Cô gọi điện thoại cho ông nội, đối phương nếu Mục gia cho cô cổ phần thì cứ nhận lấy. Cô cũng là cháu dâu Mục gia, nhận một chút cổ phần cũng gì. Hồi nhà họ Thẩm cô giúp công ty Mục gia ít việc, cổ phần cũng là hợp tình hợp lý.

Nghe , Thẩm Huyên cũng bắt đầu nghi ngờ chính , chẳng lẽ cô thật sự nên nhận lấy ?

Không dám chuyện ly hôn, nhưng Thẩm Huyên , nếu với ông nội như thì đối phương nhất định sẽ truy hỏi. chuyện sớm muộn gì cũng .

Đột nhiên cô chút buồn bực, tại nam chính đang yên đang lành đột nhiên ly hôn nữa?

Chuyện đến nước , xem cô chỉ thể đối phương chán ghét !

Buổi tối nam chính về ăn cơm. Mãi đến chín, mười giờ tối cô mới thấy đèn trong thư phòng sáng lên.

Tắm rửa một cái, Thẩm Huyên lập tức lục lọi hết quần áo của nguyên chủ . Càng xem càng hổ, bởi vì váy ngủ của nữ phụ đều là kiểu cổ thấp hoặc dây mảnh, cái nào cũng hở hang hơn cái . Cô tìm một cái bình thường một chút, nhưng cuối cùng c.ắ.n răng vẫn chọn một chiếc váy ngủ hai dây.

Chỉ như mới thể thể hiện sự chủ động của cô, mà nam chính ghét nhất chính là loại phụ nữ chủ động quyến rũ !

Vì tự do, Thẩm Huyên cũng tiếc gì, cô tin đối phương như mà vẫn chịu ly hôn!

Lúc khỏi cửa cô cảm giác n.g.ự.c trống trải, Thẩm Huyên chỉ thể cố tỏ trấn tĩnh để trông bình tĩnh hơn. Chỉ là chờ cô lấy hết can đảm đến thư phòng thì bên trong , ngay cả đèn trong phòng cũng tắt.

Lúc đối phương thể ?

chạy xuống lầu một vòng, Thẩm Huyên cuối cùng tìm thấy ở quầy rượu phòng khách nhỏ!

Cô vén tóc tai, hồi tưởng bộ dáng nữ phụ quyến rũ nam chính. Cô bỗng nhiên từng bước đến. Người đàn ông đang rót rượu vang đỏ, còn mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo nới lỏng mấy cúc, dường như nhận thấy điều gì đó nhưng cũng đầu .

Mãi đến khi một đôi tay nhỏ nhắn tinh tế trắng nõn dần dần vòng lấy eo , một cơ thể mềm mại chợt áp sát lưng , luồng hương thơm thoang thoảng cũng chợt quẩn quanh.

Ngón tay chậm rãi vẽ vòng tròn n.g.ự.c đối phương, Thẩm Huyên cố tình hạ giọng dịu dàng, “Anh thật sự tính toán ly hôn ?”

Dì Vương mới khỏi phòng bếp lập tức trở phòng bếp, coi như cái gì cũng thấy.

Ngón tay màu hồng nhạt vẫn an phận vẽ vòng tròn. Mục Đình nhíu mày, bỗng nhiên đầu , chỉ thấy phụ nữ mặc một chiếc váy hai dây màu đen bó sát, để lộ một chút xuân sắc ngực. Khác với mùi nước hoa nồng nặc.

Thấy đối phương lời nào, Thẩm Huyên tự nhủ nhất định bình tĩnh, nam chính khẳng định bắt đầu chán ghét !

Khóe môi mang theo nụ , cô ghé sát véo quần áo đàn ông, giọng ngọt ngào, “Em nghĩ thông suốt, nếu ly hôn, chúng bắt đầu từ đầu thì ?”

Chương 21: Bị Thương

Dưới ánh đèn chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mất vẻ quyến rũ thường ngày, mà đó là sự căng thẳng và non nớt. Người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh , ánh mắt tối sầm, “Em ly hôn đến ?”

Đột nhiên lùi về một bước, Thẩm Huyên ánh mắt đối phương dọa sợ. Tại tình tiết truyện cảm giác chút đúng...

Cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng , giọng trầm xuống, “Muốn cùng Mục Dịch tự do tự tại ?”

Thẩm Huyên: “!!!???”

Cô từng bước lùi về , một bên cố gắng rút tay về. Trong chốc lát cả đều héo hon, cái tình tiết giống như cô tưởng tượng nha!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-17.html.]

Liếc mồ hôi lạnh trán cô, đàn ông đột nhiên buông tay cô , bưng chén rượu lập tức lên lầu, thêm một câu nào với cô.

Thẩm Huyên vẻ mặt ngơ ngác ở đó, sững sờ hồi lâu, hiểu đây là hướng gì. Trông vẻ đối phương thật sự tức giận, nhưng tại như là vì ly hôn?

Hoàn hiểu đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì, Thẩm Huyên chỉ thể một lên lầu . Cô cảm thấy ly hôn thật sự chuyện dễ dàng chút nào. Sớm lúc ký thỏa thuận ly hôn nên đăng ký luôn, bằng bây giờ cũng sẽ phiền phức như .

Cô cảm thấy nam chính thể thật sự còn chấp nhặt chuyện nữa, nhưng cô thể đ.á.n.h cược nha. Mặc dù đối phương tiền trai, nhưng yếu tố chắc chắn quá nhiều. Nếu đối phương hơn với nữ chính, cô cũng chỗ để . Cho nên cô khẳng định ly hôn.

Nhìn bóng dáng lên lầu , Dì Vương ở cửa phòng bếp nhịn lắc đầu. Bà phu nhân sẽ thất bại. Bà một ngoài còn , Rõ ràng Mục thích phụ nữ chủ động.

Thẩm Huyên cảm thấy vẫn cần thiết giải thích một chút, dù cô ly hôn là vì , chứ vì Mục Dịch. Cô cũng tại nam chính nghĩ đến vai ác, trông như sẽ cắm sừng ?

Sáng sớm ngày hôm dậy. Lúc ăn sáng nam chính rõ ràng định phản ứng cô, nhưng Thẩm Huyên cũng nản lòng. Chờ đối phương chạy bộ buổi sáng, cô liền lập tức mượn chiếc xe đạp cũ kỹ từ chú Lý chuyên tưới hoa đạp đuổi theo.

Cô đạp xe nửa ngày mới đuổi kịp . Thẩm Huyên ho nhẹ một tiếng, kiểm soát tốc độ về phía bên cạnh : “Chuyện đó... Tối qua là em đúng, em thừa nhận quá cực đoan, cũng nên như để đạt mục đích của . Em cũng còn chấp nhặt chuyện em , nhưng... một việc... Em thể coi như từng xảy , thể nữa .”

Người đàn ông mắt thẳng về phía , thần sắc đổi, như thể thấy gì, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút.

“Chúng kết hôn ba năm, em mỗi ngày đều nghĩ cách vui, sai, chịu chấp nhặt chuyện em vui, nhưng em thật sự mệt mỏi . Em cứ mãi lo lắng mất như nữa, cũng mỗi ngày chờ đợi thể em thêm một cái. Ly hôn là lựa chọn nhất cho cả hai chúng , thành cho em, và buông tha cho chính , ?”

Thẩm Huyên trừng mắt nửa ngày cuối cùng cũng nặn một giọt nước mắt. Cô cảm thấy chính cũng sắp cảm động . cũng sai, vốn dĩ là như , ly hôn đối với tất cả đều .

lúc cô chuẩn tâm sự thêm một đoạn nữa thì chiếc xe đạp đột nhiên xóc nảy. Có lẽ là cô cứ Mục Đình mà đường, xe đụng một cái ụ tròn gì đó rõ, cả cô chợt “Ái chà” một tiếng ngã lăn bãi cỏ cùng với chiếc xe.

“Á! Eo !”

Thẩm Huyên nước mắt chống tay lên bãi cỏ dậy, một bên cố sức đẩy chiếc xe đạp đang đè lên . Cô cảm thấy hôm nay cửa khẳng định là xem lịch âm!

Bước chân đàn ông dừng , bỗng nhiên tiến lên vài bước, cứ thế cao xuống đang lăn lóc cỏ, lông mày khẽ động.

Cảm giác như đang nhạo , Thẩm Huyên thấy mất hết thể diện. Hơn nữa cô phát hiện bàn tay trầy da. Vừa định dậy, nhưng đầu gối truyền đến một trận đau rát.

Trên làn da trắng nõn trầy xước một mảng lớn, đang rỉ m.á.u ngoài. Mục Đình xổm xuống, mí mắt nhướng lên, “Em còn điều gì , đều .”

Thẩm Huyên: “...”

Người quả nhiên là đang nhạo cô!

Khóe môi mím , đàn ông vươn tay bế cô lên ngang hông. Cơ bắp cánh tay đường nét rõ ràng. Mặc dù cô mỗi ngày ăn nhiều như , nhưng nhẹ, là ăn hết.

Đột nhiên bế lên khiến Thẩm Huyên theo bản năng ôm lấy vai , nhưng ngay đó vẻ mặt ngơ ngác hành động của đối phương, cả đều cứng đờ.

Anh ... Anh đang gì?!

Sau sự kinh ngạc là sự ngượng ngùng. Mặc dù cô ít kiến thức lý thuyết, nhưng cô cũng chỉ bằng miệng thôi. Cô lập tức nhắm mắt , coi như chuyện gì xảy .

Hàng mi cong vút rung động. Cảm nhận trong lòng cứng đờ, Mục Đình khóe môi nhếch lên một độ cong gần như thể thấy, chợt nhớ tới phụ nữ khi gả cho vẫn luôn bạn trai, nhưng từ thủ đoạn quyến rũ vụng về của cô cũng thể .

Thẩm Huyên vẫn luôn dám mở mắt, bởi vì chuyện đang xảy nghiêm trọng vượt quá phạm vi suy nghĩ của cô.

Cô cảm thấy giai đoạn về biệt thự đặc biệt dài lâu, quả thực là sống một giây bằng một năm. Mãi đến khi cả đặt xuống ghế sofa, cô mở mắt thì thấy Dì Vương đang ngây ở đó. Thẩm Huyên cũng ngây trừng mắt, thần sắc vô cùng kỳ quái.

Quét mắt miệng vết thương của cô, Mục Đình lấy một chiếc hộp sơ cứu nhỏ từ trong tủ. Còn Thẩm Huyên thì vội vàng chống đẩy lên, “Để... để Dì Vương băng bó là !”

Nhàn nhạt cô một cái, đàn ông liền lập tức lên lầu, cũng Thẩm Huyên nhẹ nhàng thở . Còn Dì Vương vẫn kinh ngạc thôi ở đó, cảm giác hoa mắt. Vừa Mục cư nhiên ôm phu nhân trở về?

trấn tĩnh , bà nhanh chóng qua băng bó cho Thẩm Huyên, một bên hỏi cô thương. Không lâu , từ lầu xuống một mặc vest giày da, dường như đến giờ .

Chờ băng bó xong, Thẩm Huyên liền khập khiễng lên lầu. Hiện tại cả cô đều hỗn loạn, nam chính chịu ly hôn, cô nên cái gì bây giờ?

Do dự hồi lâu, cô vẫn gọi điện thoại cho ông nội. Cuối cùng cô lấy hết can đảm chuyện ly hôn.

“Con nhắc nữa? Có Mục gia bắt nạt con ?!”

Nghe thấy giọng nôn nóng truyền đến từ điện thoại, Thẩm Huyên liền sẽ là như thế . Ngay đó cô vội vàng giường giải thích, “Không ạ, chỉ là con cảm thấy mệt mỏi thôi. Dù ông cũng Mục Đình từ đầu thích con. Con nghĩ chúng con thể lâu ngày sinh tình, nhưng ông cũng thấy đấy, đây là chuyện căn bản thể xảy .”

Đầu dây bên im lặng một lát, mới vang lên giọng bất đắc dĩ của ông lão, “Đây là con đường con tự chọn, ông cũng dám gì. con vẫn nên suy nghĩ kỹ, đừng về bỏ xuống thằng bé. Nếu con thật sự ly hôn, ông đương nhiên sẽ ủng hộ con, cháu gái ông ai .”

Mũi cô hiểu thấy cay cay, Thẩm Huyên bỗng nhiên cảm thấy chút cảm động. Thật cô nên sớm mới đúng. Dù thế nào nữa, ông nội cô khẳng định là vì cô .

“Con nghĩ rõ ràng ạ, nhưng... cũng đồng ý .” Cô thở dài.

Nghe , ở đầu dây bên chợt : “Con chuyện gì với nhà họ Mục, gì mà dám . Thế , để hôm nào ông tự chuyện với thằng nhóc đó.”

“Đừng đừng đừng, vẫn là để con tự ạ.” Cô lập tức lo lắng, dù đây là chuyện của họ, để lớn nhúng tay quả thật .

Cũng cô nhóc đang nghĩ gì, ông lão đương nhiên cũng kiên trì, chỉ để cô tự quyết định. Ông cảm thấy cô bé chỉ là nhất thời bốc đồng, miệng thôi, thể thật sự ly hôn.

Loading...