Hồi ký tự cứu của một thiếu nữ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:39:55
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

Hồi đó, trường học là chốn bình yên duy nhất của tôi.

Ở nơi ấy, tôi được học kiến thức, được đọc sách, được cảm nhận ánh sáng của một thế giới khác.

Nhưng mỗi khi tan học, tôi lại phải quay về khu tập thể chật hẹp ấy.

Phải giặt quần áo cho cả nhà.

Phải làm việc nhà.

Nếu không làm, sẽ bị cha mẹ đánh đập không thương tiếc.

Nam Gia Bảo là niềm hy vọng lớn lao của họ, được cho đi học sớm.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thế nhưng, nó lại chẳng hề thích học.

Còn nghịch phá, vi phạm kỷ luật trong trường.

Mới học lớp một, nó đã bị cô chủ nhiệm gọi phụ huynh vì bắt nạt bạn học.

Nhưng điều không ai ngờ là, ba mẹ tôi đến trường không phải để xin lỗi, cũng chẳng để dạy dỗ con mình.

Mà là để chất vấn giáo viên và phụ huynh của bạn học kia, hỏi vì sao chuyện nhỏ như thế mà cũng phải gọi họ đến trường.

“Con tôi bị dọa sợ thì sao? Trường tính đền bù tổn thương tinh thần kiểu gì?”

Họ còn làm ầm lên, đòi nhà trường bồi thường.

Nam Gia Bảo thì trốn sau lưng họ, làm mặt xấu trêu cô chủ nhiệm.

Cô giáo trẻ giận đến mức không thèm quản nó nữa.

Và khi biết tôi là chị ruột của Nam Gia Bảo, cô chỉ lắc đầu cảm thán:

“Cùng một mẹ sinh mà khác nhau như trời với đất.”

Lên cấp hai, tôi dốc hết sức vào việc học.

Cũng bắt đầu hình thành thói quen viết nhật ký.

Những chuyện không thể giãi bày cùng ai, tôi đều lặng lẽ viết vào đó.

Cho đến một ngày, có người phát hiện ra bí mật của tôi.

Chính là cô giáo chủ nhiệm lớp tôi – cô Lâm.

Trong một tiết tự học, cô thu cuốn nhật ký của tôi.

Cô bảo tôi sau giờ học đến gặp cô ở văn phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-4.html.]

Khoảnh khắc đó, nỗi sợ và hối hận nhấn chìm tôi.

Tôi sợ cô nổi giận.

Sợ cô báo cho ba mẹ.

Sợ sẽ bị cấm học, mất luôn cơ hội đổi đời.

Thế nhưng, cô chỉ nhẹ nhàng đưa lại cuốn nhật ký, nở một nụ cười dịu dàng:

“Cô trả lại cho em.

Hứa với cô nhé, lần sau đợi đến giờ đọc sách rồi hãy viết, được không?”

6

Kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, tôi đứng đầu toàn thành phố.

Suốt 16 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để mở lời với ba mẹ:

“Ba, mẹ, con muốn học lên cấp ba.”

Ba tôi lập tức gạt phăng:

“Mày muốn học là được học à? Nhà này lấy đâu ra tiền cho mày học tiếp?!”

Tôi biết trước kết cục của cuộc nói chuyện này, nhưng vẫn không kìm được tủi thân.

“Sao lại không có tiền? Gia Bảo ăn gà rán, đi chơi thì có tiền. Gia Bảo làm gì cũng có tiền. Tại sao chỉ riêng con, đến tiền đi học cũng không có?!”

Ba tôi giáng cho tôi một bạt tai như trời giáng:

“Đồ con gái vô dụng! Không có thằng nhỏ thì chỉ là của nợ! Mày mà đòi so với Gia Bảo? Mày lấy gì so với nó hả?!”

“Nếu không có Gia Bảo, thì cái nhà họ Nam này tuyệt tự tuyệt tông rồi, mày biết không?!”

Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên, nước mắt lã chã không ngừng tuôn xuống.

Mẹ tôi không nói gì, lặng lẽ vào bếp nấu cơm.

Bà đã mua sẵn sườn vì hôm nay Nam Gia Bảo đòi ăn sườn kho.

Nam Gia Bảo không cần làm gì cả, nhưng đã là kẻ chiến thắng.

Nó khinh khỉnh nhổ nước bọt vào người tôi, chẳng ai ngăn cản.

Khoảnh khắc ấy, họ đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong tôi.

Loading...