Hồi ký tự cứu của một thiếu nữ - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:44:26
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

24

Tôi đã trở thành con người của hiện tại, bởi vậy, tiếng nói của tôi bắt đầu được lắng nghe.

Con người vốn luôn tò mò với những câu chuyện ẩn sau các nhãn mác.

Ngay lập tức, truyền thông đồng loạt đưa tin, dư luận cũng không ngừng dậy sóng, kéo theo hàng loạt người bị lôi vào vòng xoáy.

Tên của Hạ Noãn Noãn cùng đám người kia cũng bị dân mạng khui ra.

Nhưng bọn họ đều là vị thành niên, nên cơ quan chức năng đã kịp thời vào cuộc điều hướng, tránh để một cơn bão mạng lớn hơn bùng phát.

Bởi lẽ, dư luận là thanh gươm hai lưỡi, khi bùn cát trộn lẫn, thứ dễ mất nhất chính là lý tưởng ban đầu.

Tôi hiểu rõ điều đó, nên từng câu từng chữ tôi viết ra đều phải đủ vững chãi, đủ chân thành.

Tôi muốn những người đang dõi theo nhận ra rằng:

Bạo lực học đường, trọng nam khinh nữ, những cụm từ tưởng như đã nhàm tai trong đời sống hằng ngày, khi rơi vào thân phận cụ thể của một con người, vẫn nặng nề đến nghẹt thở.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu quan tâm đến những cô gái giống như tôi.

Nhiều tổ chức từ thiện, doanh nhân cũng lần lượt lên tiếng, chuẩn bị thành lập các quỹ hỗ trợ học sinh gặp hoàn cảnh tương tự.

Có lẽ con đường còn dài và gian nan, nhưng phải có người bắt đầu.

Phải có vô số người, từng người từng người, tiếp tục đẩy nó về phía trước.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Ký túc xá tôi ở khá đơn sơ, nhưng chăn gối vẫn còn vương hương nắng mới.

Không có tiếng chửi rủa, không có tiếng game ầm ĩ, không có ai lải nhải mắng nhiếc bên tai.

Vẻ mặt sững sờ của cha mẹ tôi khi biết tin dường như vẫn còn lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Truyền thông và các cán bộ địa phương đã vạch ranh giới rõ ràng giữa tôi và họ.

Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, thẫn thờ.

Tôi nhớ lại khi tấm ảnh đầu tiên bị tung ra, mẹ của Giang Tống đã đến tìm tôi.

“Cô muốn gì? Giang Tống không thể có bất kỳ vết nhơ nào trong mắt cha nó.”

Tôi không cần suy nghĩ: “Tôi chỉ muốn thi tốt nghiệp thuận lợi. Thi xong, tôi sẽ tránh xa anh ta. Sẽ không ai còn viết gì về mối quan hệ giữa chúng tôi nữa.”

“Nếu nửa năm cuối này anh ta không đến tìm tôi, càng tốt.”

“Giang Tống không đồng ý,” vẻ mặt bà ta mỏi mệt, “nó cần thời gian để thích nghi, phía cha nó cũng cần chuẩn bị.”

Bà ta im lặng một lúc, có vẻ khó hiểu trước câu trả lời của tôi: “Chỉ thế thôi sao?”

Tôi khẽ cười: “Chỉ thế thôi.”

Ý nghĩ quay về.

Tôi không hiểu vì sao tim mình đập nhanh đến vậy.

Tôi chợt muốn ra cửa sổ xem thử.

Mưa như trút nước.

Dưới ánh đèn đường, tôi thấy một bóng người đang đứng.

Tôi đã quên mất, từ bao giờ mái tóc đỏ nhuộm của Giang Tống đã trở thành quá khứ.

Tôi cầm ô chạy ra ngoài. Mưa quất thẳng vào mặt, tiếng rơi trên ô vang dội chói tai.

Khi tôi đứng trước mặt Giang Tống, ánh mắt anh ta mới dần dần tập trung vào tôi.

Chúng tôi nhìn nhau qua màn mưa.

Cuối cùng, Giang Tống cất tiếng: “Là em tung ảnh ra.”

“Tôi đấy. Tôi cược rằng mẹ anh sẽ đến tìm tôi. Tôi cũng chính là người nói với bà ta, chỉ cần tìm cách khiến anh đừng làm phiền tôi ôn thi, tôi sẽ rời khỏi anh.”

Nắm tay Giang Tống siết chặt lại, trong mắt tràn đầy giận dữ.

Anh ta đ.ấ.m mạnh vào tôi.

Tôi không kịp tránh, ngã nhào xuống đất.

Chiếc ô b.ắ.n ra, nước b.ắ.n tung tóe, người tôi ướt đẫm chỉ trong chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-21.html.]

Anh ta còn muốn đánh tiếp, như thể muốn trút hết nỗi nhục nhã và uất ức.

Nhưng khi ánh mắt chạm vào tôi, tay anh ta bất chợt buông lỏng.

Mưa đổ ào ạt, không chút nể tình.

Tôi thấy miệng mình có vị m.á.u tanh.

Mắt Giang Tống đỏ hoe, không biết vì mưa hay vì nước mắt.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Em từng hứa sẽ đi cùng tôi.”

“Tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại đùa giỡn với tôi!”

Cậu ta nói từng chữ một: “Tôi thật sự… có chút thích em.”

Tôi thấy buồn cười:

“Thích sao?

“Đã hai năm rồi, vẫn chưa thấy chán à?”

Anh ta như nhận ra điều gì đó, hoảng loạn: “Tôi không nghĩ vậy… tôi chỉ là… tôi chỉ là…”

“Anh chỉ là sợ thích một người như tôi sẽ khiến bản thân mất mặt.

“Anh chỉ cảm thấy tôi không xứng để anh bỏ công sức. Ngay cả hôm nay Anh cũng không phải vì thích tôi mà đến, mà là vì thấy mình bỏ công vô ích nên mới cảm thấy uất ức.”

“Không phải!” Giang Tống lớn tiếng phản bác. “Tôi chỉ không biết cách thể hiện tình cảm…”

“Vậy tôi phải trả giá cho sự không biết đó à?

“Anh từng giúp tôi xử lý Hạ Noãn Noãn, tôi rất cảm ơn… Hôm nay anh đánh tôi rồi, vậy là xong. Giang Tống, tôi có nợ anh không? Tôi không nợ anh gì cả, đúng không?”

Tôi nhìn vào mắt anh ta: “Tôi là thủ khoa tỉnh. Có hàng loạt phóng viên và công chúng đang đợi điều tra kết quả.”

“Nhà snh có bối cảnh đỏ đúng không? Nếu anh đánh tôi lúc này, không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho mẹ anh chứ?”

“Nhưng tôi yêu em.”

Tim tôi nhói lên một cái.

“Tại sao em lại lừa tôi?

“Tôi đã đối xử tệ với em sao?”

Giang Tống nghẹn ngào, như con thú bị dồn vào đường cùng:

“Rõ ràng là khi ở bên tôi, em có thể sống rất dễ dàng, ít đi bao nhiêu đường vòng…”

Có người chọn sống trong lồng sắt.

Nhưng tôi không muốn, c.h.ế.t cũng không muốn.

Tôi muốn đi lên, cả đời này, tôi nhất định phải đi lên.

“Rồi sao nữa? Đời tôi mãi mãi bị đặt dưới bóng của anh, mọi việc tôi làm đều phải ngó sắc mặt anh, mọi cố gắng của tôi cuối cùng cũng chỉ để trở thành một món đồ đủ tốt để nhà anh chấp nhận, tại sao?

“Mười tám năm qua, tôi đã bị bóng tối như vậy bủa vây đến ngạt thở rồi.

“Tôi không muốn sống nhờ vào đặc quyền và ‘sự ưu đãi’ của anh. Tôi không muốn! anh hiểu không!”

Giang Tống ôm ngực, thở hổn hển.

Không xa, có người che ô bước đến, đèn pin rọi chói mắt:

“Các em đang làm gì vậy?!”

“Đi thôi.”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

“Đi thôi…”

“Sau này chúng ta còn có thể gặp lại không?”

“Đừng gặp nữa.” 

Loading...