Hồi ký tự cứu của một thiếu nữ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:41:34
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

Hạ Noãn Noãn chuyển lớp.

Dù gì cô ta cũng đang chuẩn bị thi nghệ thuật, thường xuyên phải xin nghỉ để đi luyện tập.

Từ khoảng cách ngồi ngay sau tôi, giờ đã cách nhau hẳn hai tầng lầu.

Lại là một buổi chiều hoàng hôn.

Giang Tống tựa vào lan can sân thể dục, châm một điếu thuốc, cúi đầu nhìn tôi:

“Anh vừa giúp em giải quyết một phiền phức nhỏ, định cảm ơn anh kiểu gì đây?”

“Tôi mời anh ăn một bữa?”

“Em…” – Giang Tống khẽ bật cười, ngẫm nghĩ một lúc – “Về nhà với anh.”

“Về… nhà?”

“Không dám à?”

Tôi tất nhiên là không dám.

Nụ cười của Giang Tống chẳng mấy chân thành, như thể anh đang tâm trạng tệ, cũng có phần mệt mỏi.

“Anh đói rồi. Em nấu cho anh bữa cơm, xong anh thả em về.”

“Nấu cơm?”

Giang Tống kéo cổ tay tôi:

“Đi thôi.”

Nhà anh là một căn hộ cao cấp rộng rãi.

Nhưng bên trong lại không hề có dấu vết nào của sự sống, ngoài chính anh.

Tuy có một đôi dép nữ ở cửa, nhưng trong tủ giày lại không có lấy một đôi giày nữ nào.

Tôi chợt nhớ đến hôm Hạ Noãn Noãn nhắc đến mẹ anh, và phản ứng lạnh lùng đột ngột của Giang Tống lúc đó.

Giang Tống tiện tay cởi áo khoác, rồi đẩy tôi vào bếp.

Anh mở tủ lạnh, lấy cho tôi một chai nước hoa quả.

Lần đầu tiên bước vào một căn nhà rộng thế này, lại là không gian riêng tư của người khác, tôi hơi bối rối.

“Sao vậy?” – Giang Tống tiến sát lại gần – “Nhìn vẻ mặt em cứ tiếc nuối gì ấy. Hay là…”

“Muốn xảy ra chuyện gì đó à?”

Tôi lập tức lắc đầu.

Giang Tống lùi lại một bước, không hiểu sao lại cười khẽ.

Trong tiếng cười ấy, tôi thấy mình bỗng thẹn quá hóa giận.

Nhà Giang Tống đúng là chẳng có không khí gia đình gì cả.

Trong bếp chỉ còn trứng gà và mì gói.

Thôi thì… có gì ăn nấy.

Mùi khói bếp lảng bảng trong căn bếp yên ắng.

Giang Tống nhìn tôi một lúc, khẽ cảm thán:

“Trừ dì giúp việc, chắc cũng chỉ có mẹ anh từng nấu ăn cho anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-10.html.]

Tôi ngạc nhiên:

“?”

“Nhưng bà ta là tình nhân, đến con cũng không dám đưa về nhà. Căn nhà này là bà ta lấy tiền của cái người gọi là cha anh, mua cho anh. Giờ anh sống ở đây một mình.

Đợi khi nào có giá trị lợi dụng rồi, có khi họ lại gọi anh về.”

“Anh bắt đầu sống một mình từ năm cấp hai.”

Không gian bỗng chốc lặng đi.

Chỉ còn tiếng máy hút mùi cao cấp kêu khe khẽ.

“Nam Trúc, chúc mừng sinh nhật anh đi.”

Lồng n.g.ự.c tôi như bị ai đó bóp chặt.

Trái tim đột nhiên khựng lại một nhịp. 

12

Thời gian đó, Giang Tống thường rủ tôi đi chơi vào những dịp nghỉ lễ.

Anh rất thích những trò cảm giác mạnh:

Mô tô nước, nhảy bungee, thậm chí cả nhảy dù.

Nhưng từ sau lần đầu tiên bị nôn đến co giật, tôi chưa từng bị như thế nữa.

Giang Tống lấy làm lạ, ánh mắt nhìn tôi càng sâu thêm mấy phần.

Thỉnh thoảng anh cũng đưa tôi đi xem phim.

Có lần, chúng tôi đến rạp IMAX.

Tôi không kìm được mà thốt lên vì hiệu ứng 3D sống động như thật.

Giang Tống bật cười:

“Chưa từng xem phim à?”

“Chưa. Đây là…”

…lần thứ hai trong đời tôi bước vào rạp chiếu phim.

Lần đầu tiên, là vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp hai.

Kỳ nghỉ đó, tôi giúp một cô ở thị trấn xếp hàng hóa.

Cuối cùng, cô trả thêm cho tôi một khoản tiền.

Tôi dùng số tiền ấy để mua một vé phim giảm giá.

Xem một bộ phim tuổi trẻ buồn buồn ngớ ngẩn, nhưng lại khóc như mưa trong rạp.

Giang Tống không hỏi thêm:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Không sao. Sau này những điều em chưa từng trải qua, anh sẽ cùng em đi hết.”

Mặt tôi nóng bừng.

Còn chưa kịp phản ứng, hương bắp rang bơ ngọt ngào đã phả đầy mũi.

Sinh nhật tôi, Giang Tống đưa tôi ra bờ sông thả pháo hoa suốt nửa tiếng.

Tôi chưa từng thấy màn pháo hoa nào rực rỡ và choáng ngợp đến thế, giống như một thế giới khác – sôi động và rực rỡ.

Và tôi cũng chưa từng nghĩ rằng…

Tôi sẽ có thể thấy bản thân mình trong một thế giới như vậy.

Giống như đang bước trên đám mây mềm, cảm nhận một xúc cảm lạ lẫm len lỏi vào tim.

Nhưng cảm giác đó, mỗi lần tôi quay về căn nhà tập thể tồi tàn, đều bị dập tắt không thương tiếc.

Loading...