Hồi ký tự cứu của một thiếu nữ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:33:13
Lượt xem: 22

1

Đêm khuya, tôi ngồi trước bàn học.

Cẩn thận làm lại bài thi toán được 37 điểm của mình.

Từng bước một, tôi kiểm tra lại đáp án.

Phần đầu làm đúng hết, chỉ có câu tự luận cuối cùng là không đạt điểm tối đa.

Tôi khẽ thở phào.

Tôi đã giả vờ là học sinh dốt suốt một năm trời.

Chỉ vì năm đó, Giang Tống bóp nhẹ sau gáy tôi, bật cười khẽ:

“Đừng học nữa, sau này anh đi đâu cũng sẽ đưa em theo.”

Anh ngừng một nhịp.

Rồi nói thêm:

“Miễn là em ngoan.”

Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên nhận một tin nhắn.

Là Giang Tống.

【Đua xe đường đèo Hoàn Sơn, qua đây.】

Tôi do dự, rất muốn từ chối.

Hôm nay là cuối tuần, tôi vừa giặt xong đống đồ bẩn và ga giường sau hai tuần ở ký túc xá, lại đang trong kỳ kinh nguyệt.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bụng dưới âm ỉ đau, tôi cố chống lại cơn buồn ngủ để làm xong bài, giờ đã kiệt sức.

Nhưng Giang Tống rõ ràng không cho tôi cơ hội từ chối.

【Nam Trúc, tuần này em đã từ chối anh hai lần rồi.】

【Em hiểu anh mà, sẽ không có lần thứ ba đâu.】

Tôi thở dài, trả lời:

【Em đến ngay.】

2

Tôi thay đồ, mở cửa bước ra ngoài.

Ba không có ở nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-1.html.]

Em trai tôi – Nam Gia Bảo – đang vừa ăn gà rán vừa chơi game.

Nó mới 12 tuổi, cao 1m65, nặng gần 100 ký, to gấp đôi tôi.

Vụn thức ăn văng tung tóe, miệng thì không ngừng la hét đòi mua skin mới trong game.

Trên bàn trà là lớp dầu mỡ bám dày không sao chùi sạch được.

Mẹ tôi đang ngồi bên, bưng chậu nước.

Bà giặt đồ cho cả nhà – trừ tôi – gồm cả đồ lót và vớ.

Cơ thể bà gầy rộc, mặt hóp, da nhăn nheo, đôi mắt lờ đờ vô thần.

Chỉ khi nhìn về phía Nam Gia Bảo, bà mới lộ ra chút dịu dàng, như thể đó là kiệt tác vĩ đại nhất đời bà, là hy vọng duy nhất còn sót lại.

Thấy tôi định ra ngoài, bà lập tức đoán được là tôi đi tìm Giang Tống.

Lông mày chau lại.

“Đồ không biết xấu hổ, còn nhỏ đã suốt ngày chạy đến nhà đàn ông!”

“Bám lấy nó từng ấy năm, bụng cũng không thấy động tĩnh gì. Đợi sau này tốt nghiệp cấp ba, cậu ấm nhà người ta lên thành phố lớn, còn ai nhớ mày là ai!”

Tôi đang bước ra cửa thì bà càng nói hăng.

Bà hất nước trên tay, chỉ tay vào vai tôi.

Khuôn mặt méo mó, giận dữ.

Dù sao thì, tôi vẫn luôn là nơi duy nhất để bà trút giận cho cuộc đời khốn khó của mình.

“Mày câm rồi à? Tao nuôi mày lớn từng này, đến một câu cũng không thèm đáp. Tao nói mày không biết xấu hổ có sai đâu?”

“Còn trẻ mà sắp thành thứ giày rách người ta chơi chán rồi vứt…”

Nam Gia Bảo bên cạnh cười hề hề nhại theo:

“Giày rách! Giày rách!”

Tôi cau mày, nắm lấy tay bà.

“Bộ đồ này là Giang Tống tặng.

Bà làm bẩn nó, cậu ta không vui, Nam Chí Cường còn giữ được việc à?”

Mẹ tôi khựng lại:

“Mày dám động vào tao?!”

“Đồ đĩ không biết xấu hổ! Hút sạch vận may trong nhà, để tao ra ngoài bị người ta chỉ trỏ sau lưng… sao mày không—”

Tôi hất tay bà ra, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Nhưng không ngăn được câu “đi c.h.ế.t đi” vang lên sau lưng.

Loading...