Hồi Kí Tu Tiên Của Gián Tinh. - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:35:17
Lượt xem: 17
Ta là một con gián tu luyện thành tinh, xuyên vào một quyển tiểu thuyết tiên hiệp, trở thành nữ phụ độc ác trong truyện.
Trong nguyên tác, vì ghen tị với thiên phú của nữ chính, ta giống như một con gián dai dẳng, bò đi bò lại khắp nơi.
Nhưng bây giờ thì khác rồi — bởi vì ta thực sự là một con gián thành tinh.
Về sau, bởi vì ta bò quá nhanh, vô tình giành mất vị trí đứng đầu trong kỳ thử luyện mà vốn dĩ là của nữ chính, nên được bái nhập làm đệ tử của Chấp Kiếm Trưởng Lão của Thiên Kiếm Tông.
Vị Chấp Kiếm Trưởng Lão vốn lạnh lùng kiêu ngạo trong nháy mắt biến thành "người cha hiền":
“Đồ nhi ngoan, đừng cứ bò trên đất mãi được không? Vi sư sợ con bị người khác giẫm phải.”
1.
Ta tên là Tiểu Cường, là một con gián nữ độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải đâu.)
Trong nguyên tác, ta cùng nữ chính tham gia kỳ thử luyện nhập môn của tông môn. Kết quả, ta tiếc nuối thua ở vị trí thứ hai, vuột mất cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Chưởng môn, đành trở thành đại đệ tử của Chấp Kiếm Trưởng Lão.
Tuy rằng vị Chấp Kiếm Trưởng Lão kia thân phận tôn quý, lạnh lùng kiêu ngạo, dung mạo tuấn tú, kiếm thuật cao siêu, phẩm hạnh đoan chính.
Đối với ta – đệ tử của y – càng là tận tâm dạy dỗ, chăm sóc từng ly từng tí.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng con người thường bị những thứ không có được khi còn trẻ ám ảnh cả đời. Dù sư tôn đối xử với ta tốt đến đâu, ta vẫn luôn đố kỵ, ghen ghét nữ chính, không ngừng khát khao vị trí đệ tử thân truyền của Chưởng môn, giẫm đạp lên tấm chân tình của sư tôn.
Nữ chính từng bước từng bước có được cơ duyên, tu tiên phi thăng.
Còn ta chỉ biết lần mò trong bóng tối, từng bước phạm sai lầm.
Mỗi lần phạm sai lầm, đều là sư tôn đứng ra dọn dẹp hậu quả cho ta.
Cuối cùng, y còn vì cứu ta mà chết.
Còn ta, vì tội ác chồng chất, bị nam nữ chính tự tay kết liễu, hồn bay phách tán.
Hiện tại, mốc thời gian đang dừng lại ở đoạn thử luyện nhập môn.
Bậc thang lên trời có tổng cộng chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, mười người đầu tiên leo tới đỉnh sẽ được trở thành đệ tử nhập môn của Thiên Kiếm Tông.
Người đứng đầu, thậm chí còn có cơ hội được bái nhập làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn Thiên Kiếm Tông – Thẩm Lưu Phong.
Trong nguyên tác, nữ chính Vân Thiển Thiển dựa vào bàn tay vàng (kim thủ chỉ) của mình, chỉ nhỉnh hơn nguyên chủ một chút, giành được hạng nhất trong kỳ thử luyện, được Thẩm Lưu Phong để mắt tới.
Nhưng lần này, nàng ta thua rồi. Thua hoàn toàn.
Bởi vì — nói đến bò, thì chẳng ai hơn được ta.
Khi tất cả mọi người còn đang lết lết ở lưng chừng núi, ta đã dùng cả tay cả chân, trực tiếp bò thẳng lên đỉnh núi.
Chưởng môn: “…”
Trưởng lão Hộ Đỉnh: “…”
Trưởng lão Chấp Pháp: “…”
Trưởng lão Ty Dược: “…”
Trưởng lão Chấp Kiếm: “…”
Ta: “He he he…”
Trưởng lão Hộ Đỉnh là một ông lão tiên phong đạo cốt, lớn tuổi nhất trong các trưởng lão, cũng là người có định lực vững vàng nhất, mở lời trước tiên:
“Ha ha… Tiểu hữu quả là thiên tư dị bẩm, tốc độ bò này… so với người cùng lứa đã vượt xa gấp mấy lần.”
“Khó trách có thể giành được vị trí đầu tiên.”
Trưởng lão Ty Dược là một nữ tu dung mạo đoan trang, mắt mày dịu dàng, nhẹ nhàng đỡ ta đứng dậy:
“Phải đó, đứa nhỏ, bò nhanh như thế, chắc y phục cũng bị mài rách rồi nhỉ? Lát nữa nhớ đi tắm rửa, thay bộ đồ sạch vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hoi-ki-tu-tien-cua-gian-tinh/chuong-1.html.]
Trưởng lão Chấp Pháp là một tu sĩ trung niên nét mặt nghiêm nghị, không biểu cảm gì, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn ta, gật đầu một cái: “Ừm.”
Cả ba người đều thể hiện sự thân thiện và công nhận ta như bậc trưởng bối đối với hậu bối.
Dù gì thì ta cũng là người đứng đầu trong kỳ thử luyện, chắc chắn sẽ được Chưởng môn thu nhận làm môn hạ, tương lai cũng là vãn bối của họ rồi.
Chỉ là… sắc mặt của Chưởng môn Thẩm Lưu Phong thì lại không mấy dễ coi. Bởi vì hắn chính là nam chính trong quyển tiểu thuyết tiên hiệp này.
Không sai, đây là một quyển truyện ngược luyến giữa sư đồ. Nam chính từ sớm đã gặp nữ chính trên đường xuống núi, vừa nhìn đã nhận ra nàng chính là “duyên số định mệnh” của mình.
Kỳ thử luyện lần này vốn là hắn mở ra, chính là để đưa nữ chính vào môn phái.
Hắn đã sớm ngầm định nữ chính sẽ trở thành đồ đệ cuối cùng của mình.
Vậy mà ta lại bò quá nhanh! Đến mức hắn còn chưa kịp phản ứng, ta đã giành mất vị trí đầu tiên.
Đến cả việc thiên vị cũng không có cớ mà thiên vị nữa.
“Hửm… ngươi tên gì? Có muốn bái nhập môn hạ của ta, làm đệ tử nội môn không?”
Có thể thấy hắn không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện của một vị chưởng môn.
Nữ chính thì là thân truyền, còn ta thì chỉ là nội môn. Không sao cả, ta cũng không định bái hắn làm thầy.
Người ta muốn bái sư, là người khác.
Ta xoay người, nhìn về phía vị Chấp Kiếm Trưởng Lão – Sở vấn Thiên – đang đứng cạnh Thẩm Lưu Phong.
“Không muốn!”
Thẩm Lưu Phong vừa định miễn cưỡng chấp nhận, thì nghe thấy câu ấy, sững người, sau đó không giấu nổi niềm vui trong lòng.
“Gì cơ? Ngươi không muốn? Ngươi thật sự không muốn? Ha ha ha ha…”
Nhận ra bản thân có hơi vui mừng quá trớn, hắn lập tức chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi:
“Vậy ngươi muốn bái nhập môn hạ ai?”
Ta chỉ vào Sở Vấn Thiên ở bên cạnh, nói:
“Nghe nói Chấp Kiếm Trưởng Lão kiếm thuật vô song, là đệ nhất kiếm tu đương thời. Đệ tử ngu muội, nguyện bái nhập môn hạ Sở Trưởng lão, xin Chưởng môn thành toàn.”