Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:45
Lượt xem: 426

Phó Tri Ngu dường như không chú ý đến sắc mặt u ám của hắn, đặt bó hoa lên bàn, mắt mày cong cong: "Ta nghe cung nhân nói, nước dưới hành cung đều ấm áp, mùa đông lạnh giá vẫn có hoa tươi nở rộ, nên cùng Niệm Niệm đi hái hoa."

Phó Toại Chi đột nhiên mím môi, mây đen tan biến, sai cung nhân mang nước sạch đến, kéo tay nàng qua, rửa sạch từng ngón tay.

Nhân lúc Phó Toại Chi buộc lại dây váy áo cho mình, Phó Tri Ngu vươn tay, móc vào tay áo hắn, mở to đôi mắt: "Hoàng huynh không vui sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Không có." Phó Toại Chi phủ nhận.

"Nhưng từ lúc ta vào đến giờ, hoàng huynh không nói gì." Phó Tri Ngu rũ mắt, "Ta còn đặc biệt hái hoa cho hoàng huynh…" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, dường như thật sự chịu ấm ức lớn lao, khiến Phó Toại Chi cũng nghi ngờ có phải vừa rồi biểu cảm của mình quá nghiêm túc nên dọa nàng sợ không.

Do dự một lúc, Phó Toại Chi xoa đầu nàng, nhẹ giọng an ủi.

Phó Tri Ngu buồn bã ừ một tiếng, vùi vào lòng hắn không lên tiếng.

Nơi Phó Toại Chi không nhìn thấy, trong mắt nàng không hề có cảm xúc ấm ức hay buồn bã, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, sau khi Phó Toại Chi lên tiếng an ủi xong, còn làm bộ không vui dựa vào người hắn.

"Hoàng huynh định bồi thường cho ta thế nào?" Nàng ngẩng đầu, hương thơm nhàn nhạt chui vào mũi hắn, đôi môi đỏ mọng hé mở, gần trong gang tấc.

Phó Toại Chi nheo mắt, nhớ lại lời Vương Viện Phán nhắc nhở, đè nén khát vọng đang trào dâng trong lòng, nói: "Là lỗi của ta, ngày mai ta cùng A Ngu đi hái hoa, được không?"

Phó Tri Ngu sững người, cong môi đồng ý.

Ngày hôm sau, Phó Toại Chi giữ đúng lời hứa, đưa nàng đến rừng hoa mai.

"Hoàng huynh thích hoa mai sao?" Phó Tri Ngu hỏi, "Phía sau Thái Cực Điện cũng trồng rất nhiều hoa mai."

Phó Toại Chi như cố ý lảng tránh vấn đề này, bẻ xuống vài cành mai, cài một cành vào mái tóc đen nhánh của nàng.

Phó Tri Ngu ngẩn ra, đầu ngón tay chạm vào cánh hoa mềm mại, dính chút hương thơm nhàn nhạt.

Thực ra những đóa hoa mai này không thu hút nàng bằng những đóa hoa dại hôm qua, mặc dù cung nhân chăm sóc cẩn thận, mỗi nụ hoa đều căng mọng xinh đẹp, nhưng chúng lại lớn lên trong khuôn khổ. Phó Tri Ngu thích những đóa hoa dại mọc tự do trong đất hơn.

Bóng hoa lay động, trong đôi mắt sáng long lanh của thiếu nữ phản chiếu khuôn mặt Phó Toại Chi.

Hắn suýt chút nữa chìm đắm trong đó, mãi đến khi chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của Phó Tri Ngu, mới hoàn hồn trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-98.html.]

Trở lại tẩm điện, Phó Tri Ngu nhìn hắn cắm cành hoa mai vào bình, phong cách giống hệt trong Thái Cực Điện, không khỏi ngạc nhiên hắn cũng có thời gian nhàn rỗi để bồi dưỡng thú vui tao nhã này.

Phó Toại Chi cởi hài lụa của nàng ra, đột nhiên tiếp xúc với không khí, Phó Tri Ngu ngượng ngùng muốn rụt chân lại, góc váy bị sợi xích nhỏ móc vào.

Hắn tháo sợi xích ra, sau khi tách váy và xích, thấy hắn định buộc lại, Phó Tri Ngu đột nhiên ấn tay hắn lại.

"Hoàng huynh, có thể không buộc nữa được không?" Phó Tri Ngu nghiêng người ôm lấy cổ hắn, dựa vào người nũng nịu, "Muội không thích."

Trong mắt Phó Toại Chi như kết thành một lớp băng mỏng, Phó Tri Ngu giải thích: "Rất bất tiện, hơn nữa còn làm cổ chân muội khó chịu."

Nghe vậy, Phó Toại Chi vén váy nàng lên, cổ chân trắng nõn thon thả quả nhiên có một vết hằn đỏ nhạt, khiến lời nói vừa rồi của nàng càng thêm kiều mị câu người.

Trong mấy ngày, thiên tử như ngầm đồng ý nhiều chuyện, cung nhân cũng không còn lúc nào cũng theo sát Phó Tri Ngu, dù chỉ là một khoảng cách nhỏ, cũng không đến nỗi có cảm giác bị giám sát khó chịu.

Niệm Niệm lảo đảo chạy tới, Phó Tri Ngu nhận lấy khăn lau mồ hôi trên mặt con bé, chú ý đến thứ trong tay, hơi ngẩn ra: "Đây là cái gì?"

Thấy nàng có hứng thú với món đồ chơi mới của mình, Niệm Niệm hào phóng nhét vào tay nàng.

Là một con châu chấu bện bằng cỏ, rõ ràng không phải Niệm Niệm tự làm, mà cung nhân chăm sóc con bé trước đây cũng chưa từng làm món đồ chơi này.

Cả buổi sáng con bé không biết chạy đi đâu chơi, lúc về tay lại có thêm một con châu chấu bện bằng cỏ.

Phó Tri Ngu xoa đầu con bé: "Muội nhặt được ở đâu?"

Niệm Niệm chỉ về một hướng, Phó Tri Ngu đứng dậy, bảo cung nhân đưa con bé đi thay quần áo, kẻo bị cảm lạnh, còn mình thì xách váy, đi về phía Niệm Niệm chỉ.

Khác với khung cảnh cây cối um tùm xung quanh tẩm điện, càng đi về phía trước cây cối xung quanh càng thưa thớt, đợi nàng dừng bước, đã đi được một đoạn đường. Suy đoán của Phó Tri Ngu dần rõ ràng – đây chính là góc hành cung vẫn chưa hoàn thiện.

Triệu Như Chương quay lưng ra ngoài, không biết có người đến.

Thợ thủ công liên tục ngẩng đầu lên, hắn mới giật mình quay người lại.

Triệu Như Chương há miệng định gọi "công chúa", nhưng kịp thời ngậm miệng lại trước khi thốt ra. Thợ thủ công ở đây đều không biết thân phận của nàng, hắn không muốn rước họa vào thân cho người ngoài.

Phó Tri Ngu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ có chút chật vật của Triệu Như Chương, trên y phục không tránh khỏi dính bụi đất, đến nỗi hắn không dám đến gần Phó Tri Ngu, cẩn thận đứng cách vài bước, kẻo làm váy lụa của công chúa cũng dính bụi.

"Con châu chấu bện bằng cỏ kia, là ngài bện sao?"

Loading...