Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:41
Lượt xem: 429
Nếu không phải Vương Viện Phán đề xuất suối nước nóng có ích cho việc dưỡng bệnh của công chúa, e rằng nó vẫn sẽ bị bỏ hoang ở đó.
Thợ thủ công dẫn nước suối nóng vào trong phòng, đục thành từng hồ tắm nông sâu khác nhau, sương mù mờ ảo tràn ngập.
Trong đó rốt cuộc đã dùng bao nhiêu tâm tư, chỉ có những người thợ thủ công thiết kế và xây dựng lúc đó mới biết được.
Thiên tử rõ ràng không có hứng thú với những điều này, nếu không đã không chỉ để một mình Triệu Như Chương chờ đợi, mà còn gọi cả Lý Hướng Thái tới. Nếu xét về mức độ quen thuộc với những người thợ thủ công, thì Lý Hướng Thái hiểu rõ hơn.
Triệu Như Chương thu lại suy nghĩ của mình, chuyên tâm ứng đối với câu hỏi của Thiên tử.
…
Số lượng cung nhân mang theo từ cung cấm không đủ, phần lớn vẫn dùng người của hành cung. Đối với Phó Tri Ngu mà nói, không cần lúc nào cũng bị theo dõi sát sao, so với ở trong cung cấm thì thoải mái hơn nhiều.
Phó Toại Chi trở về tẩm điện, vừa hay gặp Phó Tri Ngu vấn tóc đi ra, váy áo dính hơi nước, lớp váy màu xanh nhạt dán sát vào bắp chân, thân hình yểu điệu in trên bình phong.
Phó Toại Chi bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay nàng, mái tóc dài như thác nước trượt xuống theo vai và cổ.
Lưng nàng tựa vào bình phong, một mảng lạnh buốt, những giọt nước trên đuôi tóc thấm ướt y phục của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu kinh ngạc mở to mắt.
Giữa ánh nến lay động, nàng nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt Phó Toại Chi.
"Hoàng huynh?" Phó Tri Ngu nghi hoặc gọi một tiếng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi hoàn hồn, ánh mắt chuyển sang cổ tay bị nắm chặt của nàng.
Tay áo trượt xuống một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn, vẫn còn lờ mờ vết sẹo nhạt màu, là vết thương để lại khi xe ngựa bị lật.
Ngón tay cái xoa nhẹ lên vết sẹo, Phó Toại Chi hỏi nàng: "Cung nhân nói, nàng chơi với Niệm Niệm rất vui vẻ."
"Vâng." Phó Tri Ngu khẽ đáp, lại cảm thấy câu trả lời này có vẻ quá qua loa, dù biết Phó Toại Chi sẽ không trả lời nàng, vẫn hỏi thêm một câu, "Sao vậy ạ?"
Tay kia từ từ di chuyển xuống, lòng bàn tay áp vào eo nàng.
Phó Tri Ngu cảm thấy sau thắt lưng nóng ran, không nhịn được muốn thoát ra, đến nỗi giẫm phải chân bình phong, bị bình phong hơi rung lắc làm cho giật mình.
Bầu không khí ái muội tan thành mây khói, Phó Toại Chi buông tay, chậm rãi giúp nàng lau khô đuôi tóc.
Chuyện như vậy hắn đã làm rất nhiều lần, từ lúc ban đầu kéo tóc khiến Phó Tri Ngu kêu đau, đến bây giờ có thể mơ màng ngủ gục vào lòng hắn.
Phó Toại Chi rũ mắt, nhìn Phó Tri Ngu đang say ngủ, băng giá trong lòng dần tan chảy.
Đợi hắn bận xong việc này, sẽ triệu Thẩm Di vào cung thương nghị với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-96.html.]
…
Một góc hành cung vẫn chưa được tu sửa xong hoàn toàn, nhưng ngày thường cũng không có ai lui tới.
Triệu Như Chương chạy đi chạy lại, một bên phải giám sát tiến độ của thợ thủ công, một bên là bệ hạ thỉnh thoảng triệu kiến.
Cứ như vậy, Triệu Như Chương thậm chí còn cảm thấy như thế này rất tốt.
Với tần suất Bệ hạ triệu kiến hắn, nếu ở trong hoàng thành, phủ của hắn chắc chắn sẽ đông như trẩy hội, nhưng bây giờ ở hành cung ngoại ô, người biết chuyện này chỉ có vài người, cộng thêm có công chúa ở đây, người trong hành cung chắc chắn là kín miệng, sẽ không nói ra ngoài.
Hắn mấy lần yết kiến Thiên tử, đều không gặp được bóng dáng công chúa.
Mà hôm nay, chạm mặt công chúa, là điều cả hai người đều không ngờ tới.
Triệu Như Chương đứng nguyên tại chỗ, muốn tránh mặt công chúa.
Cuối cùng vẫn nhấc chân, do dự bước tới, hành lễ với nàng.
Phó Tri Ngu chú ý tới hắn, nói: "Hoàng huynh không có ở đây."
"Thần ở đây đợi là được."
Hắn là vì thay công chúa nói chuyện nên mới bị biếm chức, lúc đó hắn thật lòng tiếc thương cho cái c.h.ế.t của công chúa. Sau đó hắn biết công chúa không chết, cũng không phải mất tích như trong cung cấm đồn đại, khi thiếu nữ xuất hiện trước mắt, Triệu Như Chương ngược lại có chút không biết làm sao.
Thiếu nữ nghiêng đầu đánh giá hắn, động tác hơi lớn, tiếng chuông vàng dưới váy vang lên rõ ràng.
Nàng cứng đờ người, quay mặt đi, không nói gì.
Triệu Như Chương cố ý bỏ qua vẻ mặt của nàng, chuyển chủ đề: "Công chúa vạn an. Trước đây bệ hạ lệnh cho vi thần chủ trì việc tu sửa hành cung, không biết công chúa có hài lòng không?"
Phó Tri Ngu gật đầu, không lên tiếng.
Triệu Như Chương lộ vẻ do dự, thấp giọng hỏi: "Công chúa có thể cho thần mạn phép nói chuyện với người được không?"
Không chỉ Phó Tri Ngu lộ vẻ kinh ngạc, cung nhân xung quanh cũng ngẩng đầu lên.
Họ sẽ không can thiệp vào những việc công chúa làm, nhưng một nam tử xa lạ muốn nói chuyện riêng với công chúa, thật sự khiến họ không thể không để ý.
"Vị quan viên làm việc cùng vi thần nhiều năm chưa được thăng chức, muốn nhờ vi thần nói tốt vài câu…" Triệu Như Chương do dự, "Không biết công chúa có thể…"
Triệu Như Chương đã giúp nàng mấy lần, Phó Tri Ngu cũng không ngại nghe hắn nói xong, để cung nhân xung quanh lui xuống, cung nhân đưa mắt nhìn nhau, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"Ta còn có thể chạy mất dưới mí mắt các ngươi sao?"
Nghe ra giọng điệu không vui của nàng, xung quanh có nhiều cung nhân, công chúa cũng không thể chạy mất, họ đành thấp giọng tạ lỗi, tản ra xung quanh.