Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:40
Lượt xem: 483
Từ khi sang xuân, trong triều có nhiều việc phải làm.
Nghi lễ thân tằm do hoàng hậu chủ trì, bởi vì trong cung cấm bỏ trống ngôi vị trung cung, cũng vì vậy mà bị hoãn lại, dẫn đến tấu chương xin lập hậu lại nhiều thêm.
Những việc vụn vặt chiếm dụng thời gian của Phó Toại Chi, thường phải bận rộn đến đêm mới trở về, chờ đợi hắn chỉ có bóng lưng của Phó Tri Ngu.
Cảm nhận được có người áp sát từ phía sau, Phó Tri Ngu mắt cũng không mở.
Nhưng mà cái đầu xù lông kia vẫn cọ cọ vào hõm vai nàng, Phó Tri Ngu nhíu mày, không nhịn được đẩy hắn ra.
“Sao không uống thuốc?” Phó Toại Chi lấy một lọn tóc dài, quấn quanh ngón tay nghịch.
Tiết trời đầu xuân se lạnh, Phó Tri Ngu bị gió lạnh thổi qua ho khan mấy tiếng, cung nhân như gặp đại địch, lập tức gọi Vương thái y đến kê đơn thuốc cho nàng.
“Đắng lắm.” Phó Tri Ngu đáp, “Ta có bệnh đâu, sao phải uống thuốc?”
Phó Toại Chi khẽ cười, không phản bác lời nàng: “Đắng quá thì không uống, bảo Vương thái y nghĩ cách thay đổi.” Hắn đoán Phó Tri Ngu lại sắp không vui, liền nói tiếp: “Ngoại ô có hành cung suối nước nóng từ tiền triều để lại, ta đã cho người tu sửa lại, sắp xong rồi, đến lúc đó dẫn nàng đi ngâm suối nước nóng, tốt cho sức khỏe.”
Mắt Phó Tri Ngu sáng lên, sau đó lại bướng bỉnh quay mặt đi: “Thôi đi, chẳng phải đến cả Thái Cực Điện ta cũng không ra được sao.”
“Đến hành cung rồi sẽ không cần lo có người quấy rầy.” Mái tóc đen mềm mại trượt khỏi kẽ tay, Phó Toại Chi quan sát biểu cảm trên mặt nàng, rõ ràng là rất muốn đi, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng.
Phó Tri Ngu hừ một tiếng, kéo chăn qua, che khuất tầm mắt của Phó Toại Chi.
Tẩm y bằng lụa mỏng manh phủ trên người nàng, ánh mắt Phó Toại Chi tối sầm lại, nhớ đến lời Vương Viện Phán nói, vẫn đè nén ý nghĩ vừa dâng lên trong lòng, ôm lấy nàng qua lớp chăn.
Ngày hôm sau, khi Phó Tri Ngu tỉnh dậy, cung nhân đã thu dọn hành lý và rương hòm chuẩn bị đến hành cung.
Suối nước nóng vốn dĩ thích hợp để ngâm vào mùa đông xuân, Vương Viện Phán cũng không có ý kiến gì về việc này, nói có lợi cho sức khỏe của công chúa.
Hành cung đã được tu sửa gần xong, Lý Hướng Thái bận rộn đến mức chân không chạm đất, cuối cùng cũng thu dọn ổn thỏa trước khi thiên tử giá lâm, chỉ còn lại một số công việc thu dọn ở góc, không ảnh hưởng gì.
Phó Tri Ngu lấy cớ muốn ở cùng Niệm Niệm, nhưng trước khi xuất phát, rèm xe bị vén lên, Phó Toại Chi vẻ mặt không vui nhìn nàng: "Có cung nữ ở đây, lẽ nào còn không ai chăm sóc con bé sao?"
Phó Tri Ngu còn muốn phản bác, Phó Toại Chi đã tiến lên một bước ôm lấy eo nàng, bế nàng vào lòng mà không tốn chút sức lực nào.
"Huynh…" Phó Tri Ngu tức giận trừng mắt nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-95.html.]
Cung nữ phía sau đã sớm che mắt Niệm Niệm lại, không để con bé nhìn thấy cảnh tượng Thiên tử ôm công chúa về xe ngựa của mình.
Phó Toại Chi ở trong xe phê duyệt tấu chương, Phó Tri Ngu ngồi ở góc phòng đọc thoại bản, vô cùng nhập tâm. Ngược lại là Phó Toại Chi, thường xuyên ngẩng đầu nhìn sang, cũng không nhận được sự đáp lại của Phó Tri Ngu, ánh mắt nàng đều tập trung vào trang sách, hoàn toàn không có ý định phân cho hắn dù chỉ một chút.
Phó Tri Ngu đang say sưa đọc, đột nhiên có một bàn tay vươn tới, rút lấy cuốn sách của nàng, ném sang một bên.
"Ngồi xe đọc sách không tốt cho mắt." Phó Toại Chi thản nhiên nói.
Phó Tri Ngu khựng lại, chỉ vào đống tấu chương nói: "Vậy sao huynh còn phê duyệt tấu chương?"
Phó Toại Chi không hề dừng bút, Phó Tri Ngu biết nói chuyện với hắn cũng vô ích, lại không có việc gì khác để làm, đành phải nhàm chán nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua khe hở.
Thiếu nữ chăm chú nhìn ra bên ngoài, hàng mi dài khẽ chớp, ánh nắng chiếu vào mắt nàng, lấp lánh ánh sáng.
Tim Phó Toại Chi thắt lại.
Nàng ở ngay gần hắn, nhưng Phó Toại Chi lại có ảo giác không thể chạm tới.
Xe ngựa xóc nảy, khung cảnh bên ngoài cũng ngày càng đơn điệu, nhàm chán.
Phó Tri Ngu không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tóm lại là khi tỉnh dậy, nàng đang nằm trên chân Phó Toại Chi, phần lớn trâm cài trên tóc đã được tháo xuống, để tránh lúc xe ngựa xóc nảy làm đau đầu.
Nàng vẫn còn hơi ngơ ngác, không hiểu sao mình lại nằm trên người hắn, bỏ qua ánh mắt phức tạp của Phó Toại Chi.
Nhất định phải ở trong lòng hắn, chạm vào làn da ấm áp, nghe thấy tiếng chuông ở cổ chân, hắn mới có thể cảm nhận được A Ngu là của hắn.
Đôi má ngủ đến ửng hồng, Phó Tri Ngu mơ màng hỏi "Đến nơi rồi sao?", rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Môi ấm áp hôn lên trán nàng, lần lượt lướt qua chóp mũi, gò má, cánh môi, dừng lại ở phía sau tai nàng.
Phó Tri Ngu đột nhiên mở mắt, hàng mi dài run rẩy, hốt hoảng đẩy người ra.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lúc xuống xe, sắc mặt ửng hồng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh, trừng Phó Toại Chi một cái.
Phó Tri Ngu đi thu xếp trước, Phó Toại Chi nhìn theo bóng lưng nàng biến mất ở cuối hành lang, mới cất bước đi về hướng khác.
Triệu Như Chương đã chờ sẵn ở đây, mặc dù trong lòng sớm đã có dự liệu, nhưng khi Thiên tử đến một mình, trong lòng hắn vẫn có chút cảm giác mất mát không thể nói rõ.
Hành cung suối nước nóng diện tích không lớn, cung điện từ triều đại trước đã bị thiêu rụi gần hết, duy chỉ có hành cung này nhờ có suối nước nóng tự nhiên nên được giữ lại.